Hồng Liên Bảo Giám

Cằn cỗi (1)


trước sau

Tại vị diện hoàn toàn mới, thú nhân thuần khiết không tín ngưỡng sẽ phát triển thế nào?

Tô Kính nhìn đám thú nhân tù binh, trực tiếp phái quân đội đi tới khu vực cao nguyên. Cuối con đường không có đại quân nghênh đón bọn họ, binh sĩ vừa bước lên cao nguyên đã nhìn thấy đó là khu vực hoang vu.

Nơi này là mùa đông, trên bình nguyên khá tốt, chỉ có gió biển ướt lạnh thổi qua. Trên cao nguyên mới là khu vực tuyết trắng bao phủ..

Khí cầu trên không trung bay trăm dặm nhưng không nhìn thấy người ở, nơi này vốn có một ít nhà nhỏ nhưng quy mô chỉ chứa được mười người.

Không đúng, nếu dựa theo tiêu chuẩn thú nhân, nơi này nhiều nhất chứa được hai thú nhân.

Không có thôn trang, thành lũy hoang phế đứng trơ trọi trên mặt đất. Trên bầu trời chỉ có một sinh vật duy nhất là kền kền. Trong đống tuyết ngẫu nhiên có dã thú nhỏ chui ra ngoài, cũng đều là hồ ly thỏ rừng gì đó. Nhiều nhất là con chuột da lông tuyết trắng, nhìn không đáng yêu chút nào.

- Thật sự là nơi không xong.

Đường Hà nhìn tình huống này và nói với mọi người.

- Ta thấy quân lương của chúng ta còn phải vận chuyển từ phía sau tới. Nơi này căn bản không thể nuôi sống đại quân của chúng ta.

Tô Kính cũng biết như thế nào, quân đội gia tộc khác đang tập trung tại bình nguyên, đều có thể tiếp tế tại chỗ. Dù sao đối phương là tín đồ Tà Thần, cho dù giết toàn bộ cũng không làm quan quân đế quốc phản cảm.

Rương thứ nguyên cỡ lớn không nhiều lắm, dùng để dung nạp quân lương, quân giới, bổ sung vật tư là không đủ dùng. Cho nên hạm đội tiếp tế của mọi người vẫn vãng lai tại địa ngục tam đảo và Tà Thần quốc độ.

Nếu không Tô Kính làm sao có thể cho nhiều người thuê như thế.

Cho dù Tô Kính chào giá không cao nhưng bản thân đội tàu tiếp tế lui tới tiêu hao không nhỏ. Nếu có thể tiếp tế tại chỗ, những hạm đội tiếp tế kia sẽ ít đi hơn, bản thân đã là tiền lời cực lớn.

Nhìn thấy cao nguyên thú nhân cằn cỗi được đáng thương, những thú nhân kia cao lớn cường tráng, đoán chừng đã ăn những thứ mà nhân loại không nuốt nổi.

Số lượng minh quân hiện tại phi thường to lớn, tuy có thể an bài tân binh bên trong Kim Ngọc Phù Đồ, có thể tục lên bờ cũng nhiều tới bảy tám chục vạn.

Binh sĩ ít cho nên không có biện pháp trú đóng trên cao nguyên. Vấn đề là tiêu hao của mỗi ngày quá lớn.

Nhìn quân đội nhân loại xem, chí ít có chỗ tốt, những người này không có tham ăn như thú nhân.

Cho tới nay minh quân có thể sản xuất rất mạnh, khi lực lượng minh quân tăng lên thì tất cả đều đáng giá. Hiện tại minh quân có thể tăng lên đã bắt đầu nhỏ đi. Không gian tăng trưởng cũng bị hạn chế.

Lại tiến hành đầu nhập lớn mà không có hồi báo, đối với minh quân mà nói là chuyện không thể tiếp nhận được.

Vận dụng luyện khí sĩ mang theo trang bị lương thực?

Rương thứ nguyên cũng có tuổi thọ, mỗi rương thứ nguyên có giá tri chế tạo không thấp. Rương thứ nguyên giá trị chế tạo thấp không có giá trị chiến lược, không gian cũng không có thể mở rộng.

- Bỏ đi, mọi người kiên trì một chút, chúng ta phải mau chóng đánh hạ hoàng thành. Dù sao Bạt Lực hoàng triều không có thành trì gì đáng nói.

Tô Kính thở dài, hắn đã sớm biết nơi này cằn cỗi, cho nên cũng không có sốt ruột đi lên, mà là chỉnh đốn trang bị, tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng mới lên cao nguyên, mới bắt đầu tiến hành điều tra.

Chiến hạm phù không đã bay ra ngoài ngàn dặm, nhìn thấy không ít thành thị thôn trang thú nhân. Những thành thị kia thật gọi là thành thị sao?

Loạn thạch xây thành tường thành, chỉ cao ba năm trượng, rất nhiều thú nhân cũng co độ cao này.

Về phần thôn trang càng loạn thất bát tao, không có đồng
ruộng, không có hệ thống tưới tiêu, không có khắc trận pháp dưới đất, trừ một ít tế đàn nhỏ thì không còn kiến trúc nào khác.

Phòng của thú nhân càng tệ hại, Tô Kính có cảm giác đi vào xã hội nguyên thủy,

Tiêu chí thành thị lớn nhất thậm chí không có tường thành, mà là nhà xưởng. Thành thị thú nhân đều là nhà xưởng, quy mô vô cùng khổng lồ, chuyên dùng chế tạo trang bị.

Mà ở Đông Tần đế quốc, nhà xưởng của đế quốc trừ chế tạo vũ khí trang bị, càng chế tạo các loại nông cụ và máy móc sản xuất.

Trình độ nông canh của Đông Tần đế quốc còn cao hơn địa cầu. Có công trình thủy lợi hài lòng, có trận pháp dưới mặt đất điều tiết nhiệt độ. Nông dân năm thứ hai muốn loại cái gì sẽ sớm thông tri quan phủ, quan phủ sẽ nhờ đạo cung hoặc hoàng thất giúp đỡ, tất nhiên có luyện khí sĩ xuống sửa đổi tiết điểm trong trận pháp, thời điểm năm thứ hai tình huống thổ địa sẽ có chuyển biến, càng thích hợp nông dân gieo trồng.

Đạo Môn chiếm cứ Đông Tần đến nay, cả đế quốc mỗi năm vào mùa thu hoạch, hoàng thất và các đại gia tộc đều dùng giá cao thu mua nông sản, tồn trữ vô số vật tư, lúc này mới có thể cung ứng cuộc chiến khuynh quốc hiện tại.

Mấy ngàn vạn người không tham gia sản xuất, toàn tâm toàn ý chiến tranh, trong nhà không phải hoang phế hay sao?

Từ khi tây chinh đến nay, đế quốc mà bắt đầu thiết trí hạng mục thu thuế đặc thù, đây cũng không phải là vơ vét, thu thuế tạm thời là một loại thuế thời chiến tranh, thu những thuế phí này, đế quốc đình chỉ thu thuế nhắm vào tất cả nông dân.

Chỉ cần ngươi an tâm trồng trọt, không đi tiêu phí xa xỉ, sinh hoạt có thể còn nhẹ nhõm hơn trước kia.

Lại nhìn Thú Nhân đế quốc, tất cả đều lộn xộn, bọn họ trừ chiến tranh thì không biết thứ khác.

Tô Kính nghĩ cũng đúng, chung quanh Bạt Lực hoàng triều đều là quốc gia nhân loại cường đại, Bạt Lực hoàng triều khuếch trương đến mức tận cùng nhưng vô lực chinh phạt bốn phía. Thú nhân Bạt Lực hoàng triều có rất nhiều người đi làm dong binh ở các quốc gia khác, thậm chí một ít quân đoàn loại nhỏ đều thuê quốc gia thú nhân.

Bởi vì cao nguyên này không nuôi nổi nhiều thú nhân như thế, Bạt Lực hoàng triều thống nhất cũng bắt đầu có chính xác như vậy, cho phép thú nhân rời khỏi cao nguyên tự đi kiếm ăn.

Tô Kính thở dài, trí tuệ của những thú nhân này không kém gì nhân loại, ít nhất đại bộ phận chủng tộc đều có thể tu hành như nhân loại. Thế nhưng quốc gia của bọn họ vô cùng thê thảm.

Tô Kính vẫn cảm thấy quốc gia chỉ biết có chiến tranh cũng không phải trâu bò, ví dụ như Macedonia gì đó. Chỉ có thể sản xuất, lại có thể khuếch trương quốc gia mới là quốc gia văn minh.

Bạt Lực hoàng triều lại không biết sản xuất, chỉ biết chiến tranh. Cho nên khuếch trương đạt được cả cao nguyên liền không thể khuếch trương được nữa.

Bởi vì quốc lực đi đến cực hạn, hoàng triều thậm chí nuôi sống không cao hơn hai ngàn vạn thú nhân. Mà diện tích lãnh thổ này còn lớn hơn cả nước Nga trên địa cầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện