Loại lực cản này, có lẽ ở trong không khí thể hiện không đủ rõ ràng, thế nhưng nếu là ở trong nước mà nói, có thể làm cho những mũi tên nặng nề nhanh chóng chìm xuống, mà còn có thể căn cứ vào biến hóa của trận pháp mà khống chế ở trong một khi vực nhất định.
Tô Kính từ Đông Tần đến Tà Thần quốc độ, chiến đấu trên đường đi đều dùng vũ khí công kích từ xa để giải quyết vấn đề. Hiện tại, cuối cùng cũng đã giải quyết xong vấn đề này.
Chuyện này cũng rất có ý nghĩa, bản vẽ Ngũ Hành đại pháo mà Tô Kính nhận được có ý nghĩa rất là trọng đại. Ngũ Hành đại pháo là thủ đoạn cuối cùng, mà loại mũi tên này chính là thủ đoạn bình thường.
Chiến tranh, cuối cùng cũng không thể luôn dựa vào thủ đoạn cuối cùng được. Cũng giống như ở trên địa cầu vậy, không thể trận nào cũng cậy vào việc ném vũ khí hạt nhân để chiến thắng được.
Hiện tại Tô Kính có cảm giác, mình vẫn rất thiếu thời gian. Bản thân hắn có tài nguyên, thế nhưng lại không có cách nào nhanh chóng tạo thành lực chiến đấu được. Hắn không thiếu nhân thủ, thế nhưng cũng không thể nhanh chóng bồi dưỡng họ trở thành lão binh. Hắn có thể chế tạo ra đạo binh địa ngục, thế nhưng sản năng nhận được cũng rất hạn chế. Một ngày một ngàn, nghe thì rất nhiều, thế nhưng vấn đề là, trong một năm bất quá cũng chỉ có hơn ba mươi vạn mà thôi.
Đối với việc chinh chiến Tà Thần quốc độ mà nói, một cuộc chiến tranh cao độ như vậy. Một ngày trôi qua, nếu như không tổn thất mấy vạn đạo binh cũng là chuyện vô cùng ly kỳ rồi.
- Tô Kính, ta đã phát hiện ra một thứ.
Bỗng nhiên Mộ Ngân Mâu truyền âm tới.
- Có khoản làm ăn gì sao?
Tô Kính có thói quen khi chiến đấu hay nói chuyện phiếm cùng với mọi người, rất hay câu thông lẫn nhau. Cho nên đối với lời nói của Mộ Ngân Mâu hắn cũng không cảm thấy có gì là kỳ quái cả. Có lẽ là nàng suy nghĩ lung tung, thư giãn tâm tình một chút mà thôi.
- Chiến xa, đạo binh của chúng ta khi dã chiến rất là cường đại, có đúng không?
- Không sai, chúng ta có thể ép địch nhân đánh trận địa chiến, chiến phòng thủ thành thị a.
- Các đại gia tộc khác có loại lực lượng này sao?
Tô Kính ngây người ra một lúc, ngay sau đó hắn nói lại cho nàng nghe về tình huống của Tô gia. Binh sĩ của Tô gia so với lão binh của hắn còn tinh nhuệ hơn một chút. Thế nhưng có thể nói là vô địch khi dã chiến hay sao? Chắc chắn sẽ không a.
- Chúng ta thành lập binh đoàn đánh thuê a! Dọn dẹp địch nhân ở bên ngoài cho bọn họ. Chúng ta có Phù Không chiến hạm để vận binh, có thể chế tạo ra Phi Xà hạm mô hình nhỏ. Một lần có thể vận chuyển được tiêu chuẩn là năm ngàn người a!
Mộ Ngân Mâu rất là hưng phấn nói một câu.
Tô Kính thở dài nói:
- Ngươi nói không sai. Như mà tại sao chúng ta phải cho thuê những binh lính này cơ chứ? Có ai có thể chịu nổi được tiền thuê a?
Mộ Ngân Mâu ngẩn ngươi, nàng chỉ bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này mà thôi. Nghĩ tới việc thủ hạ của mình, có thể làm được những chuyện này. Thế nhưng nàng lại không nghĩ tới một việc, nếu như xuất động một lần mà nói, tiêu hao sẽ là bao nhiêu.
Nhiều chiến xa đạo binh như vậy vận chuyển, vũ khí công kích xa cũng là đồ tiêu hạo ngọc thạch. Mà khôi giáp ở trên người binh lính cũng rất đắt đỏ như trang bị quý tộc vậy. Binh lính bị tổn thất, trong lòng trưởng quan cũng rất là đau a.
Quân đội như vậy, ở dưới tay mình còn tốt, mang ra cho thuê, làm sao có thể tính
toán được tiền cho thuê đây a!
Bản thân nàng quả thực là ngu ngốc, đã là thổ hào rồi mà lại còn muốn đi kiếm một chút tiền lẻ. Sau khi đi theo Tô Kính, dường như cuộc sống của nàng đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.Thế nhưng nàng cũng đã quên mất, căng thẳng, đó là bởi vì tiền đều tiêu hao ở trên người binh lính.
Mặc dù đây chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, thế nhưng trong lòng Tô Kính vẫn có chút xúc động. Lính đánh thuê, bản thân hắn sẽ không thành lập binh đoàn này. Bất quá trong quân đội của hắn, có lẽ có thể trợ giúp quân đội minh hữu một chút, không cầm quyền trong chiến đấu mà lại có thể phát huy ra tác dụng, từ đó đổi lấy tư nguyên từ quân đội minh hữu.
Đông Tần đế quốc, giữa các thế lực lớn sẽ không phái binh chi viện cho nhau. Bất quá đó là giới hạn trong chiến tranh thành thị và dã chiến quy mô lớn mà thôi.
Chiến dịch nhỏ, ví dụ như dọn dẹp trấn nhỏ, thôn trang.v.v. Những chuyện này lại không cần phải để ý nhiều như vậy vậy.
Phi hành khí kim loại cũng không có xuất hiện thêm một lần nữa, kiếm nhị thập và kiếm nhị thập ngũ chém giết còn chưa có tận hứng. Những phi hành khí kim loại này vốn là mục tiêu luyện kiếm rất tốt của hai người bọn hắn. Mà trong kiếm nang mà cung chủ Tàng Kiếm đạo cung đưa cho bọn họ, kiếm khí sẽ không bị mài mòn, ít nhất cũng sẽ không bị loại kim khí đặc thù này mài mòn.
Tô Kính cũng không biết sau khi sáu tên Tứ dực Thiên sứ sa đọa đã thu hoạch được lực lượng thế giới như thế nào. Dù sao những thứ phi hành khí kim loại này, nguyên lý phi hành không giống như khí động lực ở trên địa cầu, cũng khác với Phù Không chiến hạm của hắn. Phi hành khí kim loại bị phá hủy, trận pháp ở bên trên cũng tự động tiêu hủy, Tô Kính cũng không nhận được hàng mẫu tới tay để nghiên cứu.
Sau khi hắn hạ doanh trại, lại bắt đầu sắp xếp kế hoạch tấn công.
Bình đài nham thạch cực lớn ở phía sau vẫn còn chưa tới, cho nên chuyện tấn công thành thị tạm thời còn không thể làm được. Hiện tại chỉ có thể tạm thời thử dò xét tính công kích mà thôi. Bản thân bình đài nham thạch cũng có thể công kích, phí tổn công kích cũng rất rẻ. Thế nhưng tốc độ phi hành lại chậm, muốn nhằm vào đâu thì phải đặt vũ khí lại, sau khi đạt được tin tức tình báo, lại phải điều chỉnh kết cấu vũ khí ở trên bình đài, trận pháp phòng ngự. Như vậy này mới có thể bảo đảm bình đài nham thạch an toàn.
Địch nhân có loại phi hành khí kim loại cường đại này, như vậy bình đài nham thạch kia cũng sẽ không an toàn. Mà các binh sĩ ở phía trên cũng sẽ gặp phải công kích mang tính bao trùm của địch nhân.
Bình đài nham thạch ở phía sau, lập tức gia tăng kết cấu giống như tường thành. Ở phía trước lại còn có thêm vũ khí công kích. Đồng thời ở trên bình đài lại còn gia tăng chiến tháp Phật môn, bảo đảm cho dù có bị địch nhân công kích từ trên xuống bên dưới thì binh lính cũng sẽ được che chở, sẽ không bị người ta công kích cho tới chết.