Vốn sức chiến đấu thủ hạ của Tô Mộ chưa đủ, hiện tại có ba trăm sáu mươi phù yêu này, trong nội tâm của nàng yên ổn rất nhiều.
Ba trăm sáu mươi phù yêu, Tô Mộ dứt truyền thụ phương pháp chiến trận cho chúng, chúng cũng có thiên phú học hỏi.
Tô Mộ còn lựa chọn năng lực thích hợp với phù yêu, ba trăm sáu mươi phù yêu đã khai mở linh trí nhanh chóng hấp thu tri thức Tô Mộ truyền cho, trong nháy mắt đã có thể sử dụng như chính kỳ.
Tô Mộ cười to, nàng có cảm giác kỳ quái. Chính mình sáng tạo nhiều tính mạng như thế, chỉ trong nháy mắt đã có thể khai tông lập phái.
- Thật sự là kỳ diệu, một yêu ma cũng có thể tạo vật?
Thời điểm Tô Mộ đang vui vẻ, lúc này sau lưng có tiếng nói vang lên.
Tô Mộ cau mày nói:
- Thủ hạ của Bạch Tử Thần? Thời điểm ta đang vui vẻ, ngươi không thể chờ một lát mới nói chuyện hay sao?
- Ngươi tâm tình xấu thì ta mới dễ giết ngươi đấy. Chủ ta từng nói qua, nếu như muốn giết chết một người, như vậy cũng nên làm cho kẻ đó thống khổ một chút.
- Tại sao vậy chứ? Ah, ta biết rõ.
Tô Mộ quay người, trước mặt nàng xuất hiện một nữ tử mặc trường bào hai màu đen trắng.
Cô gái này còn cao lớn hơn Tô Mộ một chút, chỉ không có khôi ngô như Mộ Ngân Mâu. Trong tay nàng cầm liêm đao màu đỏ rực như máu dài hai trượng, nó lại hết sức nhỏ, nhìn nó tùy thời biến dạng trong gió.
Nữ tử không thể nói là xinh đẹp, trên cổ mang dây xích màu vàng, ánh sáng chói lọi vaf hơi đặc thù, nó chiếu sáng gương mặt của nàng giống màu của kim loại.
- Ngươi biết
Nữ tử ngạc nhiên nhìn Tô Mộ.
- Thời gian thống khổ lâu như thế, người cũng không sợ hãi tử vong, thậm chí còn có chút ít khát vọng. Bạch Tử Thần, hắn là thần linh cao cấp, thủdodanj dụ dỗ sẽ không kém rồi.
- Nếu ngươi còn dám nhục nhã chủ của ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.
- Làm bộ làm tịch. Chỉ bằng ngươi sao?
Tô Mộ trong bất tri bất giác đã mở vô thần chi vực, lúc này nàng có ba trăm sáu mươi phù yêu với tư cách là đạo binh của mình.
Khu vực vô thần chi vực cũng bao phủ cả thành thị.
Nàng kia chém một đao tốc độ nhanh không cách nào hình dung. Nếu không phải Tô Mộ am hiểu Thái Sơ lôi pháp, đã sớm quen thuộc thời khắc sinh tử trng nháy mắt, lần này chưa hẳn có thể phản ứng.
Không hề có báo hiệu. Tô Mộ hiện tại tương đương với cảnh giới Kim Đan cửu trọng nhưng không cảm ứng được dấu hiệu ra tay.
Tạch...
Trên mắt cá chân của Tô Kính có sấm sét, một cây long giác đánh thẳng vào liêm đao đỏ rực của đối phương. Nữ tử kêu rên một tiếng, nàng buông tay, liêm đao bị thiêu đốt.
Tô Mộ kinh ngạc, nữ tử này đúng là quả quyết. Long giác vừa va chạm liền dứt khoát buông tha vũ khí. Nếu không buông sẽ bị Thái Sơ Tử Lôi tiến vào trong thân thể.
Mặc dù chỉ đánh lén nhưng cũng đủ làm cho Tô Mộ khống chế thế cục. Càng làm cho Tô Mộ ngạc nhiên là, bên trong vô thần chi vực nhưng nữ thần quan của Bạch Tử Thần vẫn có được sức chiến đấu cường đại. Một đao vừa rồi người dướ, Kim Đan tứ trọng căn bản không tránh thoát được.
Đây không phải là vấn đề lực lượng, mà là vấn đề cảnh giới.
- Bạch Tử Thần, không phải bảo ngươi tới đây ám sát, iếu ngươi tự làm chủ thì ta cam đoan ngươi sẽ sống không bằng chết, hơn nữa về sau sẽ không làm bất cứ giao dịch gì với Bạch Tử Thần.
Tô Mộ lạnh lùng nhìn nữ thần quan trước mặt.
Nữ thần quan biểu lộ căng thẳng, trong tay lại xuất hiện liêm đao đỏ rưc, thì ra thanh liêm đao kia đã hóa thành tro tàn.
- Thần thuật chết ngay lập tức vô dụng với ta.
Tô Mộ nói xong liền đá một
cước. Chiến ngoa của nàng đá thẳng vào liêm đao trong tay nữ thần quan Bạch Tử Thần, sắc mặt nữ thần quan biến hóa.
Nàng cảm giác đã sớm buông tay nhưng lực lượng của Tô Mộ vẫn làm cánh tay của nàng nát bấy.
Huyết nhục, thần bào, xương cốt, binh khí đều biến mất không thấy gì nữa.
Tô Mộ lãnh đạm nói:
- Nếu ngươi dám trị liệu ta sẽ đá tiếp, thẳng đến khi thần lực của ngươi hao hết mới thôi, trong lĩnh vực của ta, cho dù ngươi là cuồng tín đồ cũng không thể khôi phục thần lực đâu.
Nữ thần quan hoảng sợ, vũ khí hư mất cũng không có gì, nàng có thể tùy thời ngưng kết vũ khí. Cánh tay của nàng bị một cước của đối phương đá nát, vậy thì quá không thể tưởng tượng nổi. Nàng nào biết Tô Mộ đã mở huyết mạch, nàng thừa nhận một kích mà không chết cũng nói rõ bản thân mình đủ cường đại.
Một cước vừa rồi tương đương với Thái Sơ Lôi Long quét đuôi một cái, Tô Mộ hiện tại toàn lực có thể đá nát một ngọn núi.
- Ngươi không dám giết ta!
Nữ thần quan cau mày nói một câu.
- Buồn cười, vì cái gì không dám. Chúng ta tới đây là vì hủy diệt tất cả tà thần.
Tô Mộ chỉa chỉa cái trán nữ thần quan và nói:
- Dường như ngươi không có trí tuệ ah.
Nữ thần quan bị Tô Mộ nói phải im lặng, nàng đã quen cao ngạo, nhận được thần dụ muốn nàng đi đàm phán với Tô Mộ, nếu không nàng cũng không rời khỏi thần điện.
Thần quan của Bạch Tử Thần không có nhiều phẩm cấp lắm, nàng là thần quan bài danh thứ sáu dưới giáo tông. Cho dù không phải thứ nhất nhưng nàng vẫn không coi ai ra gì, vốn muốn uy hiếp Tô Mộ một chút, hiện tại xem ra Tô Mộ căn bản không có xem chuyện đàm phán là chuyện gì to tát.
Nếu nàng không cúi đầu mà giết đối phương, nàng có chỗ tốt gì, có ý nghĩa gì?
- Chủ ta cần liên minh.
Nữ thần quan nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
- Nói đi, trong vô thần chi vực của ta, cho dù là phân thân Vũ Thần cũng không có biện pháp nghe trộm.
Tô Mộ cũng xem thấu đối phương muốn nói chuyện gì, cũng sớm bỏ đi băn khoăn của đối phương.
- Chủ ta nguyện ý buông tha tất cả mọi thứ trên thế giới này.
- Điều kiện là như vậy?
Tô Mộ hỏi.
- Có một đám sinh vật đang đánh vào thần quốc phụ thuộc của chủ ta, chủ ta hi vọng các ngươi giúp đỡ một chút, vì trả giá, chủ ta nguyện ý mang âất cả thần quan trong thế giới này rời đi, sẽ không mang theo bất cứ tín đồ nào, hơn nữa còn tiêu trừ lạc ấn tín đồ của bọn họ.
- Thật sự phiền toái, giết sạch còn dễ dàng hơn nhiều.
Tô Mộ không kiên nhẫn nói một câu.
- Chủ ta vô lực phân thân, mà thần quốc phụ thuộc quá trọng yếu, nàng suy tính ra các ngươi sẽ tiếp nhận minh ước. Làm làm đại giá, sau này chủ ta sẽ không đối địch với các ngươi, thậm chí sẽ phái thần quan tác chiến cùng các ngươi.