Trên mặt đất, đại lượng quân đội tập kết, cái dạng gì đều có, có xe tăng bọc thép mở đường, có đại đạo trường kỵ binh mặc áo giáp, còn có số lượng quân đội khô lâu thật lớn.
Những quân đội này đều là khế ước giả chỉ huy, lao thẳng tới thành Thập Diệp.
Lôi Tư Lâm tọa trấn thành Thập Diệp, thần thuật ánh sáng bao phủ thànhchur. Hạch tâm phủ thành chủ có một thần đàn nho nhỏ. Phía trên thần đàn là pho tượng Bạch Tử Thần. Pho tượng kia là bảo thạch thuần túy tạo thành và cao hơn nhân loại một đoạn.
Lôi Tư Lâm tại đứng dưới thần đàn nhìn gương mặt mỹ lệ của Bạch Tử Thần, Bạch Tử Thần có vẻ ngoài nữ tính, trên trán có khí khái hào hùng không nói thành lời, nhìn nàng giống nữ chiến sĩ.
Pho tượng mặc áo bào đen trắng, không gió phiêu động, Lôi Tư Lâm lẩm bẩm:
- Thần quốc này không thủ được nhưng có ta làm chủ, vì cái gì ngươi nhờ ngoại nhân tới hỗ trợ, chẳng lẽ muốn ta tử thủ thần quốc sao?
Chết trận vì ngươi cũng không sao cả, đám luyện khí sĩ đạo môn kia là thế nào, chẳng lẽ ngươi...
Trong nội tâm Lôi Tư Lâm không có xưng hô tôn kính với thần, ngược lại tràn ngập ái mộ vô hạn. Đúng, Lôi Tư Lâm yêu mến thần của hắn, hắn tín ngưỡng cũng sinh ra chuyển biến kỳ diệu.
Đối với những luyện khí sĩ như Tô Kính tới trợ giúp, hắn tràn ngập hoài nghi, nếu như hắn là tín đồ thuần túy, hắn sẽ công chính chấp hành mệnh lệnh của hắn. Đáng tiếc hắn không thể, cho nên trước thần điện, Lôi Tư Lâm lấy ra một thanh đao và đâm rách ngón tay của mình, một giọt máu thuần túy chảy qua miệng vết thương, hắn vươn tay nhỏ máu lên pho tượng.
Trong nháy mắt pho tượng màu trắng hấp thu giọt máu và sau đó sống lại.
Pho tượng Bạch Tử Thần sau khi sống lại, gương mặt bảo thạch rút đi và tái nhợt.
- Ngươi cũng dám khinh nhờn thần.
Đương nhiên sống lại không phải Bạch Tử Thần, chỉ là tín ngưỡng quán thâu không biết bao nhiêu năm, Bạch Tử Thần cũng từng hàng lâm ý chí trên pho tượng này, một khi bị bí pháp kích hoạt, Bạch Tử Thần lập tức cảm ứng được và vô cùng tức giận.
Lôi Tư Lâm có suy nghĩ gì, căn bản không cách nào giấu diếm, trong thế giới của thần, nàng là chúa tể có năng lực chí cao vô thượng.
Nhưng lúc này nàng mình không thể hàng lâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Tư khống chế, nàng tối đa cũng chỉ lợi dụng pho tượng mở miệng biểu đạt tức giận trong lòng.
Thậm chí như vậy nàng cũng không muốn biểu đạt quá nhiều, khế ước giả khống chế lực lượng cường đại, không chừng bởi vì như thế mà tìm được thần quốc của nàng đấy.
Nàng thập phần rõ ràng đó là kết cục gì, sẽ có vô số khế ước giả nhận được nhiệm vụ đi tới thần quốc và tùy ý phá hư. Phá hư càng triệt để, khế ước giả đạt được ban thưởng lại càng cao, đồng thời cũng có thể tăng lên lực lượng, thẳng tới khi thần quốc của nàng bị phá hủy triệt để.
Lôi Tư Lâm mỉm cười, nói:
- Chủ ta, ta chỉ muốn hỏi một chút, chờ chiến tranh của chúng ta chấm dứt, những luyện khí sĩ kia có giữ lại không?
Bạch Tử Thần rất muốn mắng Lôi Tư Lâm ngu xuẩn, nhục phụ Tô Kính, phụ thân Vô Ưu công chúa là tồn tại phi thường cường đại, ngay cả nàng cũng hết sức kiêng kỵ. Nếu giết những luyện khí sĩ này, nàng sẽ vĩnh viễn không ngày yên tĩnh.
Nếu không có tầng quan hệ này, nàng làm gì lựa chọn minh quân là đối tượng kết giao. phụ thân Vô Ưu công chúa phụ chính là hoàng đế nhân loại, không ngừng tấn công các nơi và tiêu diệt vài thần quốc.
Thế nhưng mà nàng không thể lộ ra mềm yếu trước mặt Lôi Tư Lâm, chuyện này còn phát triển theo hướng bết bát hơn.
- Ngươi vẫn còn tín ngưỡng?
Bạch Tử Thần làm vẻ mặt ngạc nhiên, lập tức nói:
- Bọn chúng còn hữu dụng, còn có mấy thần quốc phụ thuộc gặp phiền toái, quân đội ta bị bắt trong đó âần bọn họ đi xử lý.
Không nên tùy tiện động tâm với bọn họ, ta đã giao tiền, nếu ngươi giết bọn họ ta sẽ mất đi tiền phí đấy.
Lôi Tư Lâm cảm thấy thất vọng, lại có chút vui vẻ, hắn thật khinh nhờn thần linh, thần linh cũng cảm giác được hắn vẫn còn tín ngưỡng.
- Ngươi phải bị trừng phạt.
Bạch Tử Thần nắm chặt thời gian nói với Lôi Tư Lâm:
- Thủ tiêu danh xưng bạch quang của ngươi, đồng thời đạt được chức vị địa ngục đốc quân, ta ban cho ngươi lực lượng triệu hoán sinh vật vong linh.
Lôi Tư Lâm thở một hơi, trên người hắn, trên người hắn có một đạo hào quang sáng ngời bay ra chui vào trong pho tượng, biến mất không thấy gì nữa, đồng thời trên trán của hắn có thần văn màu đen.
Địa ngục đốc quân, chức vị này còn cao hơn bạch quang nhiều, có thể trở thành chức vị địa ngục đốc quân cần trả giá lớn chính là cảm xúc sung sướng của nhân loại.
Ngươi vẫn đói khát, ngươi vẫn phải ăn nhưng không cảm giác mùi vị gì. Ngươi sẽ khát vọng khác phái, lại vĩnh viễn không có biện pháp vui sướng như nam nhân khác.
Địa ngục đốc quân cót hể triệu hoán sinh vật vong linh khổng lồ nhưng không ai nguyện ý đảm nhiệm chức vụ này. Cho nên Bạch Tử Thần nói đây là trừng phạt.
Lôi Tư Lâm cảm thấy mỹ mãn, hắn vốn không có ý định thế nào với pho tượng, hắn cũng biết thần linh không có khả năng vẫn duy trì liên hệ với pho tượng. Trở thành địa ngục đốc quân sẽ gia tăng sức chiến đấu của hắn. Cướp đoạt danh xưng bạch quang cũng có thể sử dụng thần thuật.
Danh xưng địa ngục đốc quân vô cùng thích hợp với hiện tại.
Bởi như vậy sẽ có hi vọng đánh thắng cuộc chiến này. Khi đó thần linh sẽ khoan dung. Nhìn thấy làn da của Lôi Tư Lâm biến thành màu đỏ, pho tượng nói:
- Ta phong ngươi thành địa ngục hành giả, về sau ngươi sẽ khống chế quân đoàn địa ngục của ta.
- Vâng, các hạ.
Pho tượng trả lời không biểu tình. Không có ý chí thần linh ảnh hưởng nó cũng chỉ là khôi lỗi mà thôi
Lôi Tư Lâm yên lặng cảm thụ thần văn trên trán, hắn niệm tụng chú ngữ, một Triệu Hoán Chi Môn mở ra trơớc mặt hắn, độ rộng hơn hai mươi trượng.
Bên trong Triệu Hoán Chi Môn có một hàng sinh vật vong linh đi ra ngoài, chúng mang theo hắc khí. Những sinh vật vong linh đi ra khỏi cánh cửa, đi ra sân nhỏ và tiến thẳng tới quản trường.
- Ban cho ngươi quyền lực cướp đoạt tính mạng.
Lôi Tư Lâm dùng tay điểm vào pho tượng, lúc này một thanh liêm đao huyết sắc xuất hiện, nó dài hai thước và sóng óng ánh.
- Đi thôi, tận lực giết nhiều kẻ địch, sau đó còn sống trở lại.
Lôi Tư Lâm hạ đạt chỉ lệnh, pho tượng gật đầu, mang theo quân đội vong linh đi ra ngoài.
Bước chân của nó không chậm, tốc độ còn nhanh hơn nhân loại bình thường quá nhiều, bởi vì số lượng to lớn, Tô Kính lập tức chú ý tới vong linh đại quân. Dưới Quan Tinh Thuật, thần tính trong pho tượng hiện ra rành mạch và chói mắt.