Tô Kính thầm nghĩ: Đều là cáo gìa ngàn năm còn chơi trò nhã nhặn, có gì cứ nói, quanh co lòng vòng, tưởng đang đóng phim sao?
Lâm Hoành Sơn nhìn Tô Kính, ngoài miệng nói:
- Gọi thẳng tên của thế tử thì không ổn. Thế tử có tên chữ là Vấn Tâm đúng không?
- Đúng vậy thưa tiên sinh.
- Vân Tâm theo ta học võ vì chuẩn bị cho việc vào Vũ Lâm quân, hãy nói cho ta biết ngươi thích vũ khí gì?
- Đương nhiên là kiếm.
Tô Kính không phải thuận miệng nói, trong phòng của thế tử Tiêu Dao Hầu cất chứa nhiều kiếm khí, trong ký ức gã cũng thiên hướng kiếm thuật.
Đương nhiên quý tộc đế quốc đều giống vậy, dùng kiếm là tượng trưng cho thân phận. Dùng đao? Đó là vũ khí của kẻ lỗ mãng.
Lâm Hoành Sơn gật đầu nói:
- Trong quân trấn dùng thương tiện hơn. Cố tiên sinh, nghe nói Hầu gia và Khổng Tước Đạo Cung có quan hệ không tệ?
Tô Kính bực mình: Ngươi không định nghe ý kiến của ta còn hỏi làm gì?
Nhị quản gia gật mạnh đầu mập nói:
- Đúng vậy, gia gia của Hầu gia và Khổng Tước Đạo Cung là một.
- Trong người thế tử có thuật đạo, sử dụng binh khí bình thường không phát huy ra uy lực. Xin Hầu gia phái người đi Khổng Tước Đạo Cung cầu phôi thai Khổng Tước Mâu về, chuyện này có thể làm được không?
Mặt nhị quản gia ướt mồ hôi nhưng vẫn gật đầu nói:
- Ta sẽ đi nói với Hầu gia.
Lâm Hoành Sơn nói:
- Chờ đã, còn một số dược vật, khí giới nữa, ta đã viết danh sách rồi. Đưa đến càng sớm càng tốt, ta định chiều hôm nay bắt đầu chỉ đạo thế tử tu luyện võ kỹ.
Lâm Hoành Sơn lấy một tờ giấy gấp làm bốn, dày cỡ hai tấc, thứ viết trong đó chắc không ít hơn ngàn món.
Mới đầu nhị quản gia vỗ ngực bảo đảm, Lâm Hoành Sơn thì sớm chuẩn bị cái bẫy. Nhị quản gia cầm tờ giấy, vội cáo lui đi tìm Tiêu Dao Hầu báo cáo.
Lâm Hoành Sơn nhìn sắc trời, mây đen sắp đè ngọn cây, gió nổi lên, từng giọt mưa không biết rơi xuống từ khi nào.
Ngọc Kinh thành chết tiệt, mùa xuân chết tiệt!
Khóe mắt Lâm Hoành Sơn liếc tám nha hoàn:
- Vấn Tâm, cùng ta vào phòng nói chuyện. Phải rồi, ngươi học võ chắc sẽ không để các nàng đứng một bên hầu hạ phải không?
Tô Kính vung tay lên:
- Tử Đằng mang tất cả về đi, cơm trưa trực tiếp đưa tới.
Tử Đằng không muốn đi nhưng không có cách nào, chuyện Tô Kính học võ là lão gia sắp đặt. Việc học võ theo ý Lâm Hoành Sơn quyết định, nếu các nàng thêm phiền phức trong chuyện này thì Tiêu Dao Hầu sẽ đuổi họ ra khỏi phủ.
Đuổi đi tám tiểu nha đầu, Lâm Hoành Sơn xoay người về phòng. Tô Kính thế mới chú ý đến trạch viện Lâm Hoành Sơn hơi khác với phòng mình ở, hoàn toàn là phong cách khác. Phỏng chừng Lâm Hoành Sơn tự mình thiết kế, không có trận pháp giám thị nào.
Vào phòng, đóng cửa lại, Lâm Hoành Sơn tùy tay điểm vào cánh cửa, một phù chú Binh gia màu đỏ rực hiện ra phong kín cửa. Lâm Hoành Sơn thở phào ra hiệu Tô Kính ngồi xuống.
Lâm Hoành Sơn hỏi thẳng:
- Tô Kính, ngươi hiểu biết bao nhiêu về Binh gia?
Tô Kính thành thật đáp:
- Tru mười tập, chỉ có như vậy.
Đây là thái độ của Đạo Môn đối với dư nghiệt Binh gia, giết hoàn toàn.
- Vậy hôm nay trước tiên ngươi hãy cùng ta làm quen lịch sử Binh gia, tri thức chủ yếu. Chờ phôi thai Khổng Tước Mâu vào tay ta sẽ dạy ngươi cách thổ nạp hô hấp, luyện hóa Ngũ Luân Binh gia.
- Mọi viênc nghe theo lão sư!
Tô Kính không nóng nảy, còn hơn ba năm, với người bình thường quá ngắn nhưng với thế tử Tiêu Dao Hầu có thể được tài nguyên tốt nhất trên thế giới, khi học tập bớt đi đường vòng. Ba năm Tô Kính ít nhất có thể đến trình độ chiến đấu của luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ.
Trong đại quân có cường giả tọa trấn, người đến trình độ này đều là quan quân, không cần đi vị trí nguy hiểm.
Lâm Hoành
Sơn cười nói:
- Ta bắt buộc ngươi luyện hóa Ngũ Luân Chân Bảo chắc trong lòng ngươi rất bất an.
Tô Kính khá thành thật, có sao nói vậy:
- Đúng vậy!
- Chỉ cần không phản bội sư môn thì thứ này không hại gì ngươi. Ngũ Luân Chân Bảo là thần khí Binh gia, tương đương với đạo khí tuyệt phẩm của Đạo Môn. Ta không biết nó có thể thăng cấp tiên khí không, ít nhất trước khi ngươi phi thăng thì thứ này không thể thay thế. Thần khí này đối ứng Ngũ Luân Binh gia, có thể khiến người làm ít công nhiều khi tu luyện.
- Ngũ Luân Binh gia?
- Ngũ Luân Binh gia ý chỉ Thần Binh Luân, Huyết Nhục Luân, Phong Hỏa Luân, Thiên Địa Luân, Bạch Hổ Luân. Thần Binh Luân là năng lực đệ tử Binh gia phải tu luyện, ta sợ bị người nhìn ra sơ hở nên kêu Hầu gia cầu phôi thai Khổng Tước Mâu cho ngươi, dung hợp vào Ngũ Luân Chân Bảo sẽ có pháp tướng đạo gia, không ai nhìn ra nó là thần binh. Thần Binh Luân là năng lực tất cả đệ tử Binh gia phải tu luyện, ngươi có được Ngũ Luân Chân Bảo không cần chuyên môn tế luyện, về sau chỉ cần công phu tới nơi thì mọi thứ sẽ tự nhiên có được. Năm xưa Ngũ Luân Chân Bảo cũng rất hiếm hoi, ta tế luyện máu thịt của ngươi rồi thì Đạo Môn chỉ xem nó như một món đạo khí.
Tô Kính hỏi:
- Huyết Nhục Luân có phải là thủ đoạn chịu đựng thân thể?
- Chịu đựng thân thể? Ha, sau khi ngươi tu luyện máu thịt đại thành tương đương với cả người khí hải đan điền, tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa tăng lên gấp trăm lần. Tuy cách Binh gia không tỉ mỉ như Đạo Môn, sẽ có lãng phí nhưng áp dụng vào ngươi thì vừa đúng. Đương nhiên nếu ngươi không có Ngũ Luân Chân Bảo thì cách này không hiệu quả.
Tô Kính thế mới biết tại sao khí linh Lục Đạo Thần Giám bắt hắn bái sư. Nếu không thành đệ tử thân truyền của Lâm Hoành Sơn thì tuyệt đối không học được bí pháp Ngũ Luân Binh gia. Có lẽ khí linh Lục Đạo Thần Giám biết Lâm Hoành Sơn muốn đối phó hắn như thế nào.
Nếu khí linh Lục Đạo Thần Giám nói ngay từ đầu thì Tô Kính sẽ đắn đo, cảm xúc băn khoăn này không qua mắt Lâm Hoành Sơn được, vậy thì hắn sẽ không thể có Ngũ Luân Chân Bảo. Sợ là Tô Kính sẽ thành người xuyên qua có mạng sống ngắn ngủi nhất, bị Lâm Hoành Sơn làm thịt.
Sau khi máu thịt đại thành, tốc độ hấp thu nguyên khí thiên địa mau gấp trăm lần. Cách của Binh gia hung hãn bá đạo, hiệu quả thì giống Đạo Môn. Khuyết điểm là hiệu suất vận dụng nhiều nguyên khí rất thấp, ưu điểm là tu luyện Binh gia không yêu cầu quá cao về tư chất.
Đạo Môn thì sao? Muốn Dẫn Khí Nhập Thể đều là xác xuất thành công trăm dặm mới tìm được một, Khí Phản Tiên Thiên là ngàn dặm mới tìm được một. Muốn Trúc Cơ thành công, trong mấy chục vạn người mới ra một, còn Kim Đan?
Nguyên Đông Tần đế quốc nghe nói có sáu mươi hai ức nhân khẩu, tính từ Kim Đan chỉ khoảng hơn hai trăm người.