Lý Ngôn nghĩ thầm, hơn nửa tháng này, ta mỗi ngày đều giống như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng hết khổ rồi. Hắn cũng mỉm cười, nhìn Tô Kính nói:
- Chuyện này, chính xác phải ổn thỏa làm đầu. Trưởng lão trong gia tộc, đã buộc ta giao ra bán vị diện rồi. Ta trì hoãn đến bây giờ, cơ hồ không có đường gì lại quay về bổn địa. Nếu như Phò mã còn không triệu kiến, ta chỉ đành phải bỏ trốn mất dạng, từ nay không trở về Thần châu thế giới.
Hắn lời này ý tứ là, Phò mã gia, ngươi đừng bức ta nóng nảy, nếu không nhất phách lưỡng tán, ta chạy trốn là được.
Tô Kính chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục nói với Lý Ngôn:
- Lục Thư đã chuẩn bị xong, ngài nhìn trước xem.
Tô Kính vừa nói, lấy Lục Thư chuẩn bị xong ra, giao cho Lý Ngôn. Lý Ngôn thật tình nhìn một lần, hắn cũng sợ Tô Kính ở bên trong làm cái gì bất thường.
Xác nhận không có sai lầm, lúc này Lý Ngôn mới lưu lại lạc ấn linh hồn của mình, Lục Thư hóa thành bụi bậm, trong tối tăm, một cổ lực lượng nói không ra lời rơi vào trên người hắn cùng Tô Kính.
Lực lượng này, ngay cả Tiên Nhân cũng không cách nào kháng cự.
- Chúng ta nói xem, trước đánh bán vị diện, hay trước giải quyết những trưởng lão kia. Ý tứ của Lý chân nhân, là xử lý cái nào khá hơn một chút?
- Đương nhiên là trước giải quyết trưởng lão, những trưởng lão này, cấu kết ngoại nhân, ta cũng không rõ ràng bí mật trong đó. Trước chặt đứt ủng hộ của bọn họ đối với bán vị diện mới tốt.
Tô Kính cười nói:
- Nhưng tiến công Định Châu mà nói, Nhiếp Chính Vương không cho.
Trong lòng Lý Ngôn thầm mắng, vậy ngươi hỏi cái gì.
- Trừ khi Lý chân nhân thỉnh cầu hoàng thất xuất binh, hơn nữa có đầy đủ chứng cứ, chứng minh Lý gia trưởng lão cấu kết Ma Môn, hoặc là bên Thanh Tâm Quận chúa kia. Chuyện tình Thanh Tâm Quận chúa cấu kết Ngư Nhân đế quốc, ta đã dò thăm không sai biệt lắm.
- Cấu kết Ngư Nhân đế quốc!
Lý Ngôn tin tức mất linh thông, thật đúng là bị chuyện này sợ hết hồn. Ở hắn xem ra, thân là Nhân tộc, cấu kết Ngư Nhân đế quốc, bất kể là nguyên nhân gì, cũng đều là tử tội.
- Cho nên gia chủ, ngươi có thể lấy tiến công Ngư Nhân đế quốc làm danh nghĩa, triệu tập một nhóm quân đội Lý gia, tiến tới bờ biển, cùng Ngư Nhân tác chiến, tận lực tước đi thực lực của các trưởng lão.
Lý Ngôn lắc đầu nói:
- Ta cùng các trưởng lão khống chế quân đội, là lẫn nhau không có quan hệ lệ thuộc. Lý gia gia chủ, luôn luôn bị các trưởng lão khống chế, không giống như Tô gia.
- Cho ta danh sách các trưởng lão, ta sẽ để Nhiếp Chính Vương hạ chỉ, để cho bọn họ đi tiền tuyến. Không chịu, liền có lý do đối phó rồi.
Tô Kính đảo mắt liền nảy ra một chủ ý. Hắn cũng không có tính toán các trưởng lão Lý gia sẽ nghe lời, chỉ là muốn muốn lợi dụng Nhiếp Chính Vương, cho Lý gia trưởng lão chút vết bẩn mà thôi.
Nói như vậy, quay đầu lại đối phó Lý gia trưởng lão liền dễ dàng hơn nhiều.
Mình tiến công bán vị diện của Lý gia, nhất định là có trưởng lão đi qua, chủ trì đại cục. Cũng có lẽ bây giờ Lý gia còn không có ý thức được cái gì, nhưng chỉ cần mình tiến công bán vị diện thứ hai của Lý gia mà nói, Lý gia trưởng lão có ít nhất một nửa sẽ đi bán vị diện trú đóng.
Thời gian ý chỉ truyền ra, là rất có học vấn. Trước tiến tấn công, hay là trước hạ chỉ?
Lý Ngôn nói:
- Phò mã, nếu ta chạy về bán vị diện, không chịu giao bán vị diện ra, các trưởng lão khẳng định thẹn quá thành giận, tiến công bán vị diện ta chiếm cứ, khi đó, ngồi chờ bọn hắn tới cửa là được.
Tô Kính nói:
- Ta chưa bao giờ sẽ ký thác cơ hội vào trong hành động của người khác,
cho nên, các trưởng lão kia... Chờ đại quân ta phủ xuống là tốt, bán vị diện của ngươi, không cần để ý.
Lời này cccTô Kính để cho Lý Ngôn kinh ngạc, Tô Kính cười nói:
- Nếu không phải ngươi đầu hàng mà nói, ta tiếp theo tiến công, chính là trực tiếp đi Định Châu. Hiện tại kế hoạch của ta, là trước đánh hạ tất cả bán vị diện Lý gia khống chế, sau đó ở Thần châu thế giới, triệu tập người của Lý gia, đi đối kháng Ngư Nhân đế quốc. Ngươi là gia chủ, ít nhất ngươi có quyền lực phát ra mệnh lệnh, các trưởng lão không chịu, là chuyện của bọn hắn, ta sẽ không để ý.
Lý Ngôn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý. Kế hoạch của hắn, cùng các thủ đoạn tiếp sau, cũng đều vô dụng rồi. Tô Kính căn bản không có nghĩ tới cùng hắn thương lượng. Tương lai của Tô Kính, đều muốn khống chế ở trong tay mình.
Định Châu Lý gia, quyền lực nắm giữ ở trong tay các trưởng lão, đối ngoại là gia chủ làm chủ. Cho nên địa vị của Lý Ngôn tương đương với trung tầng của Lý gia, muốn tính toán Tô Kính mà nói, đầu óc của hắn vẫn không đủ.
Tô Kính quay đầu lại cùng Khương Dạ nói chuyện này, Khương Dạ không thể làm gì khác hơn là viết chỉ, triệu tập Tô gia trưởng lão tiến tới bờ biển, đối chiến Ngư Nhân đế quốc.
Ngư Nhân đế quốc tiến công, cũng không tính mãnh liệt, cho tới bây giờ mới thôi, số lượng Ngư Nhân lên bờ còn chưa đủ trăm vạn, hơn nữa cũng không có xâm nhập đất liền.
Bên Tô Kính xây dựng Thông Thiên Tháp, Ngư Nhân đế quốc muốn đánh bất ngờ là người si nói mộng.
Loại chuyện này, triệu tập quân đội tảo thanh Ngư Nhân, so sánh với thời điểm ban đầu là an toàn hơn rất nhiều. Nhưng an toàn này, là phải nhìn đối với người nào. Nếu Lý gia trưởng lão thật mang binh tới, Tô Kính khẳng định đưa bọn họ tới chỗ nguy hiểm nhất.
Ngư Nhân đế quốc phân bố binh lực, đều ở trong lòng bàn tay của Thông Thiên Tháp.
Khương Dạ viết chỉ, đám người Tô Kính trù bị xong, thời điểm chuẩn bị xuất phát, lại có tình báo truyền đến, hạm đội của Thanh Tâm Quận chúa, không quá ba tháng sau sẽ tới. Bây giờ còn đang các nước Nam Hải động viên binh lính.
Hạm đội của đám người Tô Kính xuyên qua không gian, thời điểm đi tới một bán vị diện của Lý gia, Tô Kính đột nhiên hỏi Khương Dạ:
- Vương gia, tại sao Thanh Tâm Quận chúa kia chậm chạp không về?
Khương Dạ ngây ra một lúc, mới nói:
- Tự nhiên là chờ Ngư Nhân đế quốc tổng tiến công một lần, cho chúng ta thua thiệt, sau đó hạm đội của nàng mới trở về, cùng Ngư Nhân đế quốc diễn một tuồng kịch, lại thả ra lời đồn, truyền bá cả nước. Đến khi đó, thanh danh của nàng tăng mạnh, lại đẩy huyết án ở Ngọc Kinh Thành lên người ta, để cho ta gánh vác trách nhiệm, nàng tới nhiếp chính giám quốc.
- Ân, nói như vậy, chờ lần này sau khi tác chiến chấm dứt, để cho công chúa lãnh binh, đánh bại Ngư Nhân đế quốc tiến công, lúc Thanh Tâm Quận chúa trở lại, cũng không có hoa chiêu gì a?