Hồng Liên Bảo Giám

Phụ thể


trước sau

Hai nam nữ trẻ tuổi dung mạo tuấn mỹ, vẻ mặt tự nhiên, bị nắm đến nha môn của Cửu Thành Binh Mã Ty, nam tử trẻ tuổi kia mở miệng muốn gặp Tô Kính, bị binh sĩ của binh mã ty đánh sưng mắt, sau đó mới đi gặp Phò mã.

Quan viên của Binh mã ty biết, chuyện này nếu không báo, quay đầu lại bị phát hiện, chính là trọng tội, bất quá trực tiếp báo cho Tô Kính là không được, Tô Kính có rất nhiều chuyện phải làm. Không thể nào quản việc nhỏ như vậy. Chuyện này được đưa đến chỗ thủ hạ của Tô Kính, trong tay một người tên là Tô Thức.

Tô Thức đến từ Tô gia, cũng không phải đám người sớm nhất đi theo Tô Kính, mà là theo Tô Tiên cùng đến.

Người này ở Tô gia cũng có tiền cảnh phát triển. Chỉ bất quá vô cùng sùng bái Tô Kính, cảm thấy theo đuổi Tô Kính, đối với hắn tu hành chỗ tốt càng thêm lớn, liền chủ động cầu Tô Tiên, dẫn hắn tới đây.

Tô Thức ở Cửu Thành Binh Mã Ty là một phó chức. Cấp trên của hắn là hoàng thất, dĩ nhiên, cũng không dám quản hắn cái gì. Hoàng thất mới vào Ngọc Kinh Thành, đều rất thành thật, biết kết quả của hoàng thất lúc trước, dù một đám trong lòng ngứa như mèo cào, lại không có bao nhiêu mờ ám.

Tô Thức mới là người cầm lái thực tế ở Cửu Thành Binh Mã Ty.

Hai thanh niên nam nữ bị giải đến trước mặt Tô Thức, Tô Thức từ phía sau bàn xử án đứng lên, đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt nam tử trẻ tuổi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của hắn. Nam tử kia ngẩng đầu nhìn Tô Thức. Tô Thức cười nói:

- Khôi Lỗi thật tinh xảo!

- Chúng ta không phải là Khôi Lỗi.

Nam tử trẻ tuổi dùng hai mắt bầm tím nhìn Tô Thức nói:

- Ngươi không phải là Phò mã.

Tô Thức gật đầu, trong tay bỗng nhiên nhiều ra một thanh đao, một đao, liền chém đầu của nử tử bên cạnh nam tử trẻ tuổi. Máu tươi phun ra, chẳng qua là một giây, liền dừng lại, bị lực lượng trên đao áp chế, miệng vết thương ngọa nguậy.

Nữ tử phịch một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, nam tử trợn mắt.

Tô Thức nói:

- Có lời gì, ngươi một người liền có thể nói. Nữ nhân kia vô dụng. Ít nhất đối với Ngọc Kinh Thành mà nói, nàng chẳng qua là biết chế tạo phiền toái mà thôi.

Nam tử trẻ tuổi hít vào một hơi thật sâu, hắn biết, đối phương là người vô cùng khôn khéo. Mình nói cái gì, cũng sẽ không ảnh hưởng quyết định của đối phương.

- Ta chỉ là muốn gặp Phò mã.

- Không vội, chờ ta tạo cái lồng trước lại nói.

Tô Thức mỉm cười:

- Ai biết trên người của ngươi có đồ vật hại người gì không. Người tới, thiêu hủy thi thể ngay tại chỗ, tro cốt đưa vào không gian thứ nguyên cho ta!

Tô Kính có thể để Tô Thức trông coi Cửu Thành Binh Mã Ty, đó là bởi vì Tô Thức tuyệt đối cảnh giác, cảm giác đối với nguy hiểm cũng muốn mạnh hơn Tô Kính. Đây chính là thiên phú, tu luyện không ra.

Tô Thức ra lệnh, lập tức có người đi vào, phóng ra đạo thuật, phong tỏa thi thể nàng kia, thanh hỏa vừa ra, thi thể nữ tử ở trong lửa đốt cháy thành tro.

Những tro này cực kỳ tinh mịn, so sánh với bột mì còn muốn tinh xảo, bày biện ra màu trắng bạc sáng bóng. Bốn Luyện Khí sĩ chịu trách nhiệm xử lý thả ra dịch a-xít, hủ thực tro cốt, sau đó điểm vài giọt lôi thủy. Cuối cùng để xuống trận bàn, chế tạo một khe nứt không gian, đưa tro cốt vào trong khe không gian.

Sở dĩ xử lý tỉ mỉ như vậy, là bởi vì trận bàn chế tạo khe không gian, bình thường là ở không gian phụ cận bản vị diện, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bị địch nhân lợi dụng là chuyện tình rất không xong.

Nam tử trẻ tuổi cười khẩy nói:

- Nhát như chuột!

Tô Thức nghiêm túc nói:

- Ngươi lại có ngôn luận tương tự, ta cũng sẽ xử lý ngươi như vậy. Coi như
ngươi không hề nữa nói, cũng vì lần này trả giá thật nhiều. Đừng xem ngươi chỉ là Khôi Lỗi, ta cũng có biện pháp dọn dẹp ngươi.

Tô Thức phủi tay, có người đưa vào một cái lồng, lồng sắt này không có cửa, cũng không cần khóa. Tô Thức ở trên người nam tử trẻ tuổi dán hai linh phù, sau đó nhét trong khe hở. Nam tử trẻ tuổi này liền bị nhét vào trong lồng sắt.

Hai đạo linh phù bốc cháy lên, quần áo trên người nam tử trẻ tuổi trực tiếp thành tro, thân thể trần truồng đứng ở nơi đó, tương đối lúng túng.

- Không nên đụng cái lồng, dùng tư thế này đứng là được.

Tô Thức nói.

Nam tử trẻ tuổi đi về phía trước, hai tay bắt được lan can, muốn nói điều gì. Trên lan can, dòng điện màu lam lóe lên, đốt hai tay của nam tử trẻ tuổi này cháy khét lẹt. Nam tử trẻ tuổi buông tay, lui về phía sau, trong hai mắt dị thường lạnh lùng. Hắn nhìn Tô Thức nói:

- Ngươi đối với ta như vậy...

- Thật không có trí nhớ.

Tô Thức chỉ chỉ cái lồng, lập tức có binh lính cầm cây gỗ bén nhọn trong tay đâm loạn. Nam tử trẻ tuổi muốn phản kháng, lại nhìn thấy binh lính phía sau đều cầm Thiết mâu trong tay, trên Thiết mâu có phù văn lóe lên.

Nếu hiện tại hắn phản kháng mà nói, Thiết mâu phía sau sẽ thọc tới.

Cây gỗ đâm ở trên người hắn chốc lát, đâm ra lỗ máu, lúc này mới dừng lại. Tô Thức nói:

- Ta để cho ngươi nói chuyện, ngươi mới nói. Nghe hiểu ta nói gì, liền gật đầu.

Nam tử trẻ tuổi gật đầu, Tô Thức nói:

- Dùng dây thừng, kéo hắn vào trong địa lao.

Bọn lính tiến lên, buộc dây thừng ở trên cái lồng, phía dưới cài đặt bánh xe, một đường kéo vào địa lao. Trong mắt nam tử trẻ tuổi toát ra sợ hãi.

Đối phương một chút cơ hội cũng không cho hắn, biết sớm như vậy, mình không nên cố ý bị bắt. Bất quá mình cũng không phải là tới ám sát Tô Kính, chẳng qua là truyền lời, không bị bắt mà nói, làm sao có thể nhìn thấy Tô Kính?

Hắn có chút hối hận, nhận nhiệm vụ này, thoạt nhìn, mình là không cách nào sống rời đi Ngọc Kinh Thành rồi.

Tô Thức đối với chuyện này cực kỳ coi trọng, nếu không cũng sẽ không cho nam tử trẻ tuổi này nhiều gông xiềng như vậy, còn trực tiếp giết chết nữ tử kia. Sau khi giết chết nàng, cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn mới biến mất. Nếu như là truyền lời, một người tới đây là đủ rồi. Hai người tới, hiển nhiên là có mục đích khác.

Bất kể mục đích này là cái gì, Tô Thức đều không có hứng thú biết. Biện pháp đơn giản nhất, chính là đánh loạn kế hoạch của địch nhân, làm cho địch nhân không có thủ đoạn tiếp sau.

Thi thể nữ tử bị đốt thành tro, ném vào không gian thứ nguyên. Tô Thức cũng không tin đối phương còn có biện pháp sống lại.

Tô Kính nghe nói có người muốn gặp mình, suy nghĩ một chút liền biết, tuyệt đối không phải là người của Lý gia. Lý gia cùng mình đã là sinh tử cừu địch, loại chuyện cướp lấy bán vị diện này, đã để cho đối lập không thể nghịch chuyển.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện