- Vậy công chúa đồng ý?
- Vô Ưu công chúa tin tưởng ánh mắt của ta, nhưng ca ca...
- Như thế nào?
Sóng mắt Tô Mộ liếc qua hỏi một câu:
- Sau này nếu ca ca cưới được Vô Ưu công chúa thì cảm ơn ta thế nào?
Tô Kính giả ngu:
- Nếu ta nói cảm ơn thì quá xa lạ.
Tô Mộ nhìn Tô Kính chằm chằm, khẽ thở dài:
- Tóm lại dù tam ca cưới ai cũng không được quên muội muội này.
Tô Kính ậm ừ đại:
- Ừm!
Tô Kính thuận miệng nói:
- Hay là đi ngâm mình đi?
Tô Kính đề nghị như vậy vì khí hải đan điền có thêm cái vỏ trứng làm long xà chân khí vận chuyển chậm, có thể điều tiết chân khí số lượng có hạn ảnh hưởng tiến độ tu hành. Tô Kính muốn thử xem linh tuyền có trợ giúp gì cho mình không.
Tô Mộ xì cười chỉ dưới lầu nói:
- Ngão Thiết của tam ca còn ở trong ao, ta không thèm ngâm với nó.
Nói xong Tô Mộ bỗng đỏ mặt. Không chịu ngâm chung ao với yêu thú? Nhưng nàng và Tô Kính ngâm chung không biết bao nhiêu lần. Trước kia Tô Mộ không có ý này thì không lo gì, không cảm thấy lúng túng chút nào, nhưng nàng bỗng thích Tô Kính thế là trở nên xấu hổ.
- Cũng đúng, vậy chờ ngày mai cũng không gấp.
Tô Kính lấy mấy thứ trong vòng tay ra đặt lên bàn dài, nói với Tô Mộ:
- Lần trước đi Bạch Mã Tự đổi nhiều thứ, cho lão sư của ta xem qua rồi, những thứ này có lẽ ngũ muội dùng được.
Tô Mộ bực bội hỏi:
- Tam ca làm vậy là sao?
- Thì cảm ơn bà mối.
- Vậy ta nhận.
Niềm vui hóa thành chua xót, nhưng Tô Kính tặng mấy thứ này nàng đều sờ chúng, thấy lòng ấm áp.
Tô Kính nhìn Tô Mộ buồn, không nỡ khiến nàng luôn sa vào sẽ ảnh hưởng tu hành.
Tô Kính châm chước nói:
- Tô Mộ, hai năm trước ta ra ngoài chơi quen một người, hắn rất sợ thê tử, có ngày thê tử hỏi hắn một câu.
Tô Mộ tò mò hỏi:
- Câu gì?
- Thê tử hỏi hắn nếu ta và mẫu thân của ngươi cùng rớt xuống nước thì ngươi cứu ai?
Tô Mộ giật mình sau đó cười phá lên, nàng biết Tô Kính muốn chọc cười mình. Nữ nhân băng tuyết này thông minh, biết ngay Tô Kính tự tạo câu chuyện, ngụ ý chỉ bản thân hắn.
Nhưng Tô Mộ muốn biết Tô Kính tạo câu chuyện tiếp theo thế nào, nàng hỏi dồn:
: - Hắn trả lời như thế nào?
- Hắn không không đáp, chỉ đánh thê tử của mình. Hắn nói ai đều có thể hỏi câu này nhưng nàng không được!
- Sau đó?
Tô Kính nói:
- Hắn chưa từng đánh thê tử mình.
Tô Mộ cười muốn chảy nước mắt.
Tô Kính nói:
- Người này rất yếu đuối, không chỉ bị thê tử đánh, tiểu thiếp cũng quát mắng hắn. Có một hồi cả đám chúng ta uống rượu, có người hỏi hắn nếu thê tử của ngươi và tiểu thiếp rớt xuống nước, trong tay ngươi có một cục đá thì ngươi ném vào ai?
Tô Mộ ôm bụng, trán dựa vào bàn dài cười muốn sốc hông.
Qua một lúc Tô Mộ ngừng cười, hỏi:
- Hắn trả lời sao?
- Hắn nói ai cứu người thì ném đá người đó.
Tô Mộ cười muốn té ghế, nước miếng phun vào mặt Tô Kính.
Tô Kính thấy Tô Mộ hết buồn mới đứng dậy:
- Không nói nữa, Ngão Thiết để ở chỗ ngũ muội, ta trở về chờ. Ưng Dương, Khuyển Thập Lang còn chưa về.
Tô Mộ cố gắng ngừng cười đuổi Tô Kính tự đi:
- Đi đi đi đi, ta không tiễn ca.
Tô Kính xuống lầu. Hai vú già quét dọn liếc trộm Tô Kính, thầm lấy làm lạ, tính tình của tiểu thư mười mấy năm rồi chưa từng cười như vậy, tiểu thư bị trúng tà hay gì?
Tô Kính lên cây cầu dài, dùng tay áo lau mặt, ngoái đầu nhìn lại. Sương trắng không nhanh chóng che lấp lầu cao, Tô Mộ đứng bên khung cửa sổ huơ tay với hắn.
Tô Kính không biết Tô Mộ nói việc Vô Ưu công chúa có vài phần đáng tin, nhưng miễn là đính hôn, sau khi hắn vào Vũ Lâm quân không phải mang hai, ba tiểu binh, ít nhất có thể lĩnh một trăm
người.
Khởi điểm cao kiếm quân công cũng dễ dàng, đính hôn một cái khiến Tô Kính bớt lăn lộn nửa năm trong Vũ Lâm quân. Còn về hắn có thích Vô Ưu công chúa hay không thì chẳng quan trọng, tình cảm cần bồi dưỡng. Trên đời này hắn là thế tử Tiêu Dao Hầu, không thể nào ra ngoài đi dạo quen dân nữ, hai người yêu nhau. Hắn và người cấp bậc như thế không có tiếng nói chung, trừ phi dân nữ kia cũng xuyên việt, có thể cùng hắn thảo luận lượng tử vật lý học, vũ trụ bình hành gì đó.
Xác suất này thấp còn hơn về sau Tô Kính thích Vô Ưu công chúa gấp mấy ức lần.
Nếu từ chối đủ loại người đến cầu thân thì cũng được, nhưng lý do là gì? Vì theo đuổi tình yêu thật sự? Tình yêu của hắn ở Trái Đất, đã chết lâu rồi. Tô Kính không thể nói dối là hắn thích nam nhân đi?
Tô Kính ra khỏi cầu dài, quay đầu nhìn lại mọi thứ trở nên mơ hồ trong sương mù. Tô Kính bình tĩnh tinh thần đi qua rừng cây có yêu thú bàn cứ, về chỗ ở của mình. Đồ trong khí hải đan điền không ảnh hưởng tu hành, chỉ ảnh hưởng sức chiến đấu, hơn nữa linh tuyền chưa chắc có thể giải quyết vấn đề, cho nên Tô Kính không gấp chút nào.
Như Tô Kính đã nói: Nôn nóng có ích gì?
Ưng Dương, Khuyển Thập Lang chưa về, hôm nay tới lượt Tử Đằng trực hầu Tô Kính sinh hoạt. Hai ngày nay Tô Kính đi không thấy mặt, không ăn đồ nhà làm Tử Đằng thấy chán. Tử Đằng tu hành chỉ vì sống lâu chút, có thể ở bên Tô Kính lâu hơn chút.
Nếu hàng ngày Tô Kính ra ngoài đi dạo, không ở trước mắt nàng thì Tử Đằng thấy rất khó chịu.
Hôm nay Tô Kính rảnh, bên Lâm Hoành Sơn đang vội vàng luyện chế trang bị bí ẩn, cho cả Ưng Dương, Khuyển Thập Lang. Vì vậy Tô Kính tĩnh tâm lại, Tử Đằng hầu hắn ăn bữa cơm rồi bắt đầu vùi đầu nghiên cứu chiến giáp thần binh.
Mảnh giáp đó lai lịch không tầm thường, Tô Kính không cảm giác quá nhiều từ mảnh giáp nhưng trực giác bên trong nó ẩn chứa tin tức hơn bất cứ khối ngọc giản nào hắn thấy.
Tô Kính chỉ thấy một ít thần văn cơ bản luyện chế chiến giáp thần binh. Lâm Hoành Sơn có truyền dạy tri thức thần văn cơ bản của Binh gia, thứ giống Hoàng Đình Kinh của Đạo Môn.
Tô Kính liên tục xem vài ngày, đại khái hiểu chiến giáp thần binh được luyện chế như thế nào.
Hèn gì kỹ thuật luyện chế này thất truyền, bởi vì căn bản không mở rộng được. Số lượng đệ tử Binh gia quá đông, nếu mỗi người đều luyện chế một bộ chiến giáp thần binh thì tài nguyên thế giới này không chịu nổi.
Đây là một cách Binh gia có từ thái cổ tinh thần pháp. Trước tiên lấy mười hai vạn tám ngàn mảnh giáp, viết thần văn, dẫn lực lượng sao để rèn luyện. Trong quá trình rèn luyện không ngừng dùng ánh sao trên phù thần văn dung hợp vào các loại tài liệu, sau cùng những tấm phù sẽ bị tài liệu thay thế hoàn toàn hóa thành các mảnh giáp.