Tô Kính bỗng thấy xấu hổ, vì học tập hắn định lợi dụng cuộc hôn nhân này. Không được, còn chưa định bát tự, tất cả chỉ mới là ý tưởng, có gì ngoài ý muốn rất có thể khiến hoàng đế đổi ý. Chỉ cần hoàng đế không đến cầu hôn thì khả năng Tiêu Dao Hầu tự đi cầu hôn là bằng không.
Tô Kính siết chặt trứng trong tay, cắn răng. Vô Ưu công chúa ơi là Vô Ưu công chúa, nếu ta nói tất cả đều vì khoa học thì nàng có tin không?
Đến thế giới này lần đầu tiên Tô Kính rối rắm như vậy, vì hắn chỉ nhìn một lần đã thích Vô Ưu công chúa, nhưng bây giờ muốn lợi dụng thân phận của nàng để trộm đọc tư liệu trong kho sách hoàng giả.
Không lẽ trộm sách không xem như trộm sao?
Trong Lãng Uyển Thư Hải. Tiêu Dao Hầu nằm yên trên ghế, không khí trên đỉnh đầu gã bốc hơi dòng khí nóng bỏng, thật ra đó là dấu hiệu không gian vặn vẹo.
Trong không gian vặn vẹo xẹt qua ảo giác phức tạp nhanh như tia chớp, lòe loẹt nhiều sắc màu. Biểu tình trên mặt Tiêu Dao Hầu không khắc khổ như bình thường, có vẻ rất nhẹ nhàng. Đối diện Tiêu Dao Hầu là Cúc Nguyệt Sơn, Cố Quân Sơn, Lâm Hoành Sơn.
Ba người cũng thả lỏng nhiều. Tiêu Dao Hầu mới độ qua một tiểu kiếp số, hơi nắm chắc khống chế lực lượng của mình, dù chỉ cách một cái bàn ba người không cảm giác lạnh lẽo thấu xương như lúc trước nữa.
- Tam hoa tụ đỉnh chi kiếp bị ta ngược dòng đánh bại, nhưng như vậy là ta không thể ra ngoài gặp người, ai trông thấy ta đều sẽ phát hiện vấn đề. Gần đây ta sẽ xin bệ hạ cho nghỉ, khoảng ba tháng để ổn định trạng thái hiện tại. Lễ thành niên của Kính nhi đừng mời người ngoài.
Cúc Nguyệt Sơn lên tiếng:
- Vâng thưa lão gia!
Vốn lễ trưởng thành của Tô Kính sẽ có cỡ mấy ngàn người đến, giờ Tiêu Dao Hầu nói một câu khiến Hầu phủ mất mác lớn, mỗi vị khách kèm một phần quà, món quà nặng.
- Quân Sơn, việc trong phủ từ nay ngươi đừng lo, giao hết cho Nguyệt Sơn. Ta muốn ngươi đi Tịnh châu một chuyến, chiêu mộ lính mới.
Nhị Quản Gia thắc mắc hỏi:
- Chiêu mộ cho ai thưa lão gia?
- Cho Tô Kiến. Bên Kính nhi đã bàn với Tô Mộ rồi, tuy họ không có nhiều tiền nhưng có ta thầm hỗ trợ, có thể gom đủ một đại doanh. Ta muốn ngươi chiêu mộ ít nhất tám ngàn người cho Tô Kiến, ngươi tự mình huấn luyện, tại chỗ dựng phiên hiệu, bên Xu Cơ viện sẽ phê văn cho ngươi. Nếu như thuận lợi thì mộ binh hạn mức cao nhất có thể tăng gấp đôi.
- Khi nào ta lên đường thưa lão gia?
- Giao tiếp với Nguyệt Sơn xong ngươi lên đường đi.
- Tuân lệnh!
- Hoành Sơn, ngươi thích hợp việc huấn luyện mộ binh nhất, nhưng vì mệnh lệnh của ta mà ngươi đắc tội Thanh Dương Đạo Cung, ta không yên tâm một mình ngươi ra ngoài.
- Hầu gia, việc của ta là rắc rối nhất đúng không?
- Đúng, bệ hạ phái người đến nói muốn ban hôn Vô Ưu công chúa cho Kính nhi, ta chỉ có thể đồng ý việc này. Ta nghe nói trong phủ Võ Uy Quận Vương xảy ra chút chuyện, với ta thì Kính nhi cưới Vô Ưu công chúa không phải chuyện tốt, có người sẽ phát điên.
Lâm Hoành Sơn nhướng mày hỏi:
- Hầu gia muốn ta bảo vệ thế tử?
- Đúng, trừ phi Tô Kính từ nay không lộ mặt, không thì trước khi thành hôn sẽ có người không ngừng khiêu khích hắn. Bọn họ không dám giết người nhưng dám xuống tay độc ác tổn thương người. Ngươi phản kích cũng đừng nương tay.
Lâm Hoành Sơn nhíu mày hỏi:
- Không thể giết người?
Tiêu Dao Hầu đáp:
- Trong Ngọc Kinh thành là vậy, ở ngoài thành thì tùy ngươi thích.
- Nếu như mục tiêu là hoàng tộc thì sao?
- Hoàng tộc không có chiếu thư không được rời khỏi kinh.
Lâm Hoành Sơn gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Lâm Hoành Sơn yêu cầu:
- Hầu gia, ta không đủ người.
- Ta sẽ điều người trong biên quan
bắc vực lại đây, ngươi muốn ai cũng được, dù có là chủ tướng, luyện khí sĩ Kim Đan ở đó.
Tiêu Dao Hầu an ủi Lâm Hoành Sơn:
- Ngươi không cần theo sát Kính nhi, âm thầm trông chừng là được. Sau khi Kính nhi đại hôn ta còn có chuyện cho ngươi làm, không cần luôn làm bảo vệ.
Lâm Hoành Sơn trả lời:
- Hầu gia, thế tử cũng là học sinh của ta, chăm sóc thế tử là hiển nhiên.
Lâm Hoành Sơn thật sự không ngại làm cái gì, có thể an tâm làm công tác bảo tiêu thì gã càng thích hơn.
Muốn kết thành Bạch Hổ nguyên thai, trừ tu hành Binh gia còn cần xác minh với cường giả. Nếu người quấy nhiễu Tô Kính đủ mạnh thì cũng là cái lợi cho Lâm Hoành Sơn.
- Ừm, xong việc này rồi ngươi hãy về quân. Hai năm nay ngươi có thể truyền dạy gì được cho Tô Kính thì cứ dạy. Đợi khi ngươi trở lại chắc có một số quân đoàn đến Lục Long Tuyết Sơn rồi, quân đội biên quan sẽ không hành động ngay, nhóm đi đầu tiên cơ bản đều là tư quân.
- Ta hiểu thưa Hầu gia, ta sẽ triệu hoán người đáng tin lại đây, sống ở Hầu phủ hai năm rồi trở về dựng lại quân đoàn bắc vực.
- Ngươi hiểu được thì tốt, ta sẽ mở rộng quân đoàn biên quan bắc vực đánh tan trọng biên. Bên đó cần ít nhất ba thượng tướng quân chỉ huy, đến lúc ngươi sẽ là một trong số đó, hai người khác thì ngươi có thể đề cử một người với ta. Ưm, bệ hạ sẽ sắp xếp một người, ngươi phải ở chung thật tốt.
Lâm Hoành Sơn cười cười. Ưu điểm của Tiêu Dao Hầu là đây, sẽ không nói lấp lửng, cho ngươi cái gì là vạch thẳng ra.
Thượng tướng quân là chức vị đứng sau đại tướng quân. Theo lý thuyết chức vị như thế Đại Tư Mã không thể trực tiếp ban cho, Tiêu Dao Hầu có tự tin này còn một hơi cho hai vị trí, tức là quan hệ giữa gã và hoàng đế gần gũi hơn đa số người tưởng tượng.
Tiêu Dao Hầu xoa trán đuổi nhóm Lâm Hoành Sơn đi:
- Được rồi, các ngươi đi làm việc đi.
Tiêu Dao Hầu dựa vào ghế, hoàn toàn thả lỏng thân thể. Vô số cánh hoa như mưa chợt biến mất trên đỉnh đầu Tiêu Dao Hầu, như thể đỉnh đầu gã có tầng không gian cắt đứt, thế giới khác đổ mưa hoa bay qua thế giới này.
Tô Tuyết thật sự mất tích, mất tích đến ly kỳ lạ lùng. Chuyện này kinh động hoàng thượng, phái không biết bao nhiêu cường giả Kim Đan điều tra, tìm tòi. Nhưng ban đầu Tô Tuyết để lại chút manh mối cũng dần mơ hồ, không thể lần theo tìm kiếm.
Từ khi nào Hầu phủ tăng thêm nhiều người và yêu quái. Hầu phủ vốn đông người nhưng phủ đệ quá lớn nên có vẻ trống trải, nhưng người từ Lôi sơn, Dực châu, Tịnh châu đến hơi nhiều, cho những nơi khác trong Hầu phủ trừ vườn hoa tăng thêm sức sống.
Tô Kính càng lúc càng lo lắng việc Tô Tuyết, vì chuyện này rất không bình thường, nhưng hắn bất lực. Bên Bạch Lộ tìm hiểu tin tức đầu mối duy nhất là:Có người từng nói với Bạch Lộ đã nhìn thấy gì, chưa kịp nói đã chết đột ngột.