Lâm Hoành Sơn cơ hồ là đồng thời nhận được tin tức, hắn mang theo thân binh, hóa thành một đạo bạch quang đến cạnh biển. Nhìn địch nhân ở phía xa muốn lẻn vào, Lâm Hoành Sơn cau mày.
Rất kỳ quái a, nếu như thám tử mà nói, tối đa Bán Tiên liền đủ. Nhưng người muốn lẻn vào Vũ Thánh Đảo kia, lại là Chân Tiên.
Bất kỳ môn phái nào, bồi dưỡng một Chân Tiên đều tốn hao thật lớn. Dùng để làm loại sự tình này, ngã xuống khả năng cực lớn.
Chân Tiên, ở trong mấy trăm năm, đều là lực lượng chiến đấu cực kỳ đáng giá.
Chỉ là Lâm Hoành Sơn không có tâm tư bắt sống, coi như bắt được, đạt được tình báo, cũng không có ý nghĩa gì. Bắt một Chân Tiên quá khó khăn.
Đám người Tô Kính vốn là muốn bắt Chân Tiên, không nghĩ tới đối phương trực tiếp chết, may mà Tiên cung của Vô Vọng Thiên cũng không có thí sinh gì thích hợp có thể trực tiếp tấn chức Chân Tiên.
Bên Lâm Hoành Sơn lại không cố kỵ, nghĩ tới đây, hắn dùng ngón tay chỉ đại địa, mặt đất chấn động, thân ảnh lẻn vào kia bất ngờ không kịp đề phòng, bị bắn ra.
- Không nên…
Người nọ muốn nói không nên động thủ, Lâm Hoành Sơn làm sao sẽ nghe hắn nói, không được cho phép, liền lẻn vào Vũ Thánh Đảo, đây là Tô Kính không thể dễ dàng tha thứ. Lâm Hoành Sơn rất rõ ràng, Vũ Thánh Đảo là một tiết điểm trọng yếu của Tiên cảnh thế giới cùng Thần châu thế giới.
Ở đây không cho sơ xuất, bất luận kẻ nào muốn cùng bản thân nói điều kiện, đều là si tâm vọng tưởng.
Hắn vung một quyền, trên nắm tay hắn, một cái dù thanh sắc lóe ra, Chân Tiên bị bắn ra mặt đất kia cả giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám đánh.
Phanh!
Chân Tiên bị đập về mặt đất, toàn bộ thân thể rơi vào. Chỉ là lần này, mặt đất đã hóa thành kim loại, không phải là bùn đất ở thời điểm hắn sử dụng độn thuật.
Toàn thân Chân Tiên đau đớn muốn nứt ra, không dám mở miệng nói chuyện nữa, vòng tay trên cổ tay hóa thành một đạo kiếm quang, tiêu thất ở trên hư không. Lâm Hoành Sơn cười nhạt, ngũ chỉ mở rộng, lôi kéo về phía sau, thân thể Chân Tiên kia không tự chủ được đã bị lôi ra mặt đất.
Lâm Hoành Sơn đá về phía trước thẳng, hung hăng đá trúng mặt Chân Tiên.
Kiếm quang xuất hiện ở phía sau Lâm Hoành Sơn, phía sau Lâm Hoành Sơn, đại dù mở rộng, Bạch Hổ đồ án lóe ra, cùng Tiên kiếm va chạm một lần, Tiên kiếm kia phát ra thanh âm rên rỉ thống khổ, liền trốn về phía sau.
Chân Tiên kia tâm lạnh như băng, Lâm Hoành Sơn mạnh, vượt xa hắn tưởng tượng.
Lần này tiếp nhận nhiệm vụ, là muốn cùng đối phương đàm phán, bản thân tự nhận là Chân Tiên cảnh, muốn cho đối phương một hạ mã uy. Không nghĩ tới, vừa lẻn vào Vũ Thánh Đảo, đã bị người ngăn cản.
- Ta…
- Ta quản ngươi là ai, dám lén lẻn vào chỗ trọng yếu, chết!
Lâm Hoành Sơn thu chân, mặt của Chân Tiên kia trong nháy mắt hư thối, xương sọ rách nát.
Lúc này Chân Tiên mới sợ, đáng tiếc Lâm Hoành Sơn ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho hắn, sau khi thu chân, lại là một quyền, lúc này đây, không gian xung quanh Chân Tiên sụp đổ, trong nháy mắt hình thành một chân không hình cầu.
Trong chân không, phảng phất như thiên quân vạn mã chạy chồm, nhìn trên người Chân Tiên, đã là vô số vết thương xỏ xuyên qua. Lâm Hoành Sơn còn không ngừng tay, một đạo quyền ảnh rơi vào đầu Chân Tiên.
Linh hồn nát bấy!
Đại Thế Chùy của Lâm Hoành Sơn, là cường hãn hơn Khuyển Thập Lang gấp trăm lần. Linh hồn của Chân Tiên, muốn đánh chết dễ, trực tiếp hủy diệt, hầu như không có người nào có thể dựa vào một quyền này làm được.
Chí ít trước Đại La Kim Tiên, đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.
Hủy linh hồn của địch nhân, lúc này Lâm Hoành Sơn mới lệnh thân binh đi tìm tòi thi thể, không gian trang bị trên thi thể đương nhiên thành chiến lợi phẩm của Lâm Hoành Sơn.
Tô Kính không thiếu cái này, Lâm Hoành Sơn cũng không thiếu.
-
Liên lạc một chút, nhìn môn phái nào cần cương thi, bán cái này đi.
Lâm Hoành Sơn nhìn thi thể kia cấp tốc khôi phục, cũng tán thán.
Người đã chết, thân thể vẫn như cũ tự mình chữa trị, thực lực của Chân Tiên này cũng không yếu.
Nếu không phải Bạch Hổ Thần Binh khắc chế Tiên kiếm của đối phương, một kiếm kia là đỡ không được.
Tiên kiếm phi độn ra xa xa, bay ra hơn trăm dặm, lực lượng cũng đã tiêu tán hơn phân nửa, lực lượng của Thông Thiên Tháp cũng không phải là Tiên kiếm không có chủ nhân có thể đối kháng.
Lúc này Lâm Hoành Sơn mới xoay tay lại trảo một cái, bắt Tiên kiếm trở lại. Tiên kiếm mất đi đại bộ phận lực lượng, muốn tự hủy cũng không thể. Lâm Hoành Sơn mạnh mẽ đánh Binh phù vào trong Tiên kiếm, thô bạo phá hủy lạc ấn trong Tiên kiếm.
- Buồn cười!
Lan gia chủ thành, ở khu vực hạch tâm, trong một Bạch Ngọc tháp, một Tiên Nhân trẻ tuổi hai mắt phun ra lửa giận.
Người bị hắn phái đi Vũ Thánh Đảo đàm phán, bị giết!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài cửa, ngoài cửa có một thân ảnh thon thả ngăn cản hắn.
- Thập tứ đệ, này là muốn đi nơi nào?
- Đi nơi nào? Ta đi tìm Tô Kính hỏi cho rõ!
- Hỏi cái gì?
- Lam Vũ bị giết!
- Ngươi xác định là Tô Kính hạ thủ?
Nàng kia thản nhiên hỏi, nàng đúng là Lan Mộng Tình.
- Đương nhiên, người là chết ở trên Vũ Thánh Đảo.
- Không có đưa tin trở về?
- Không có.
- Hắc. Lam Vũ, ngươi dĩ nhiên phái hắn đi giao lưu, thật là ngu ngốc.
Lan Mộng Tình lắc đầu nói:
- Lam Vũ tự cho mình cực cao, chuyến đi này, chưa chắc là dựa theo ý tứ của ngươi làm. Chỉ sợ là muốn lặng yên lẻn vào Vũ Thánh Đảo, cho đối phương một hạ mã uy. Nếu như hắn lấy ra thân phận tới, trên Vũ Thánh Đảo, đương nhiên sẽ không động hắn. Thế nhưng, nếu như hắn không có cơ hội lấy ra thân phận thì sao?
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào cái gì? Thập tứ đệ, nếu như ở đây bị người lặng lẽ lẻn vào, ngươi sẽ làm như thế nào?
Tiên Nhân trẻ tuổi tỉnh táo lại, ngoài miệng lại nói:
- Lam Vũ, không thể chết vô ích, ta muốn bọn họ đền mạng!
- Các trưởng lão, sẽ ủng hộ ngươi khai chiến sao?
- Sợ cái gì, hôm nay chúng ta…
- Hôm nay chúng ta, có thể động thủ với Tiêu Diêu Vương?
Lan Mộng Tình lạnh lùng thốt:
- Chuyện này, đối phương làm xác thực quá phận, chỉ là chúng ta không có biện pháp dùng lý do này khai chiến. Chỉ cần Tiêu Diêu Vương còn, chúng ta khai chiến, nhiều nhất là lưỡng bại câu thương, tuyệt đối không thể đạt được thắng lợi.
Tiên Nhân trẻ tuổi phun ra một ngụm trọc khí, cắn răng nói:
- Trên người Lam Vũ, có Nhất Tự Hồi Hồn Kiếm ta cho hắn, thứ này không thể mất.
- Ngươi!
Lan Mộng Tình nghe được tin tức này, trên mặt nguyên bản lãnh tĩnh lộ ra vẻ giận dử.