Kiếm Linh kia lại liếc mắt nhìn Lan Đình Tuyết, lạnh nhạt nói:
- Ngươi coi như không tệ, không có sinh ra ma niệm.
Lan Đình Tuyết thẹn thùng, đó là tỷ tỷ đang giúp hắn, bằng không mà nói, hắn cũng không dám bảo chứng trong lòng mình có thể lên sát tâm với Tô Kính hay không. Hắn tinh tu kiếm thuật, đối với hắn mà nói, giá trị của Vô Lậu Kiếm, so với cái gì cũng lớn hơn.
- Vô Lậu Kiếm, ta là không có khả năng truyền thụ cho ngươi, chủ nhân không cho. Nếu như hắn cho phép mà nói, ta sẽ truyền thụ cho ngươi một bộ kiếm thuật đầy đủ thích hợp ngươi.
Kiếm Linh chỉ vào Tô Kính nói.
Hắn không chịu nhận Tô Kính làm chủ, thế nhưng hắn nguyện ý tôn trọng ý kiến của Tô Kính. Thân là Kiếm Linh, hắn cần một chủ nhân, đáng tiếc, Tô Kính không phải Kiếm tu, dù cho một kiếm kia của hắn cực kỳ đặc sắc, khiến Kiếm Linh cũng không thể tránh né.
Mà căn cơ của Tô Kính vững chắc như vậy, Kiếm Linh cũng không muốn Tô Kính xoay đầu lại tu Kiếm, đó là sự tình không có chút ý nghĩa nào. Song phương quan hệ, cứ mơ hồ như vậy.
Tô Kính cũng không muốn thu phục Kiếm Linh này, Kiếm Linh này phải tạm gác lại người hữu duyên. Thoạt nhìn, thần trí của Kiếm Linh bảo tồn hoàn hảo, kia cũng không cần phải luyện vào Côn Lôn. Đặt ở trong Thông Thiên Tháp, để bọn họ tìm kiếm chủ nhân của mình.
Trừ Kim Tiên luyện chế các Kiếm Linh ra, Kiếm Linh tuyển chọn chủ nhân, đã không phải là quan hệ chủ tớ truyền thống, mà là đồng bọn chiến đấu. Các Kiếm Linh tuyển chọn càng nhiều, sẽ càng thêm cẩn thận.
Tô Kính duy nhất phải làm, chính là cùng Kiếm Linh này ký kết khế ước, tất cả Kiếm Linh, sau này không thể đối nghịch với người của Tô Kính. Mặt khác, nếu như đưa Kiếm Linh này ra, như vậy Tô Kính chẳng khác nào nhiều hơn ba nghìn minh hữu cường đại.
Đáng tiếc không mang hai kiếm tu kia tới, bằng không mà nói…
Tô Kính nghĩ thầm, như vậy cũng tốt, hai Kiếm tu này hôm nay vẫn như cũ chỉ là Bán Tiên, còn kém một chút thì có khả năng tu thành Thiên Tiên. Bản thân quay đầu lại giảng giải cho bọn họ một chút Vô Lậu Kiếm Kiếm Ý, phỏng chừng cũng đủ để cho bọn họ tiến giai.
Kiếm Linh cùng Tô Kính đơn giản giao lưu một hồi, mới nhìn Tô Kính nói:
- Ngươi ý tứ, là để chúng ta đi tuyển chọn tân chủ nhân?
- Cái này không phải là tuyển chọn tốt nhất để các ngươi tiến giai sao?
- Dĩ nhiên không phải, nếu như cho chúng ta hoàn cảnh đủ tốt, chúng ta cũng có thể bản thân tu luyện, cho nên, ngươi chính là chủ công của chúng ta.
Kiếm Linh kia một bộ đương nhiên.
- Thế nhưng, có một Kiếm Linh, ta cảm giác là Kim Tiên cảnh.
- Hắn tính tình rất tốt, bằng không các ngươi đều không vào được đây.
Kiếm Linh nói:
- Rời đi trước rồi hãy nói, hơn 3900 huynh đệ chúng ta, giúp ngươi na di Tiên phủ đi, có địch nhân muốn tới.
Kiếm Linh ngẩng đầu, nhìn ở chỗ sâu trong Vũ Trụ, lo lắng nói.
- Cái Tiên phủ này quá lớn, khiêu dược mà nói, tốc độ không mau nổi, chúng ta lưu lại ngăn chặn.
Tô Kính kiên định nói.
- Cũng tốt. Chỉ là số lượng địch nhân rất nhiều, không phải là Nhân loại, ngươi cần rất nhiều binh sĩ pháo hôi đi đối phó, chí ít ở trong Tiên phủ này, từng trận pháp còn có thể hoạt động, phải để lên mấy trăm sức chiến đấu mới được.
- Thần binh khôi lỗi, ta còn có chút.
- Ta có Phù Yêu.
Tô Mộ bổ sung.
Kiếm Linh nói rất đáng tin cậy, rất nhanh thì mời Kiếm Linh Kim Tiên tới. Kiếm Linh Kim Tiên cho Tô Kính một cái ngọc bàn, đó là đồ vật dùng khống chế Tiên phủ. Đáng tiếc trận pháp bản thân Tiên phủ có rất nhiều không thể vận chuyển, bằng không khiêu dược một cái,
là có thể thoát khỏi địch nhân.
- Chủ công, chúng ta đi bảo vệ tiểu thế giới. Bên ngoài Tiên phủ, chủ công tới bảo vệ.
Kiếm Linh Kim Tiên trịnh trọng giao một đồ vật khác cho Tô Kính, cũng một bia đá hình vuông hắc sắc.
- Chờ sau này, chủ công muốn dung hợp Tiên phủ mà nói. Tấm bia đá này cũng không cần dung hợp, trước lau đi liên kết của nó cùng Tiên phủ, cho nó khả năng độc lập.
Tô Kính hiểu, Kiếm Linh này đã rất có thành ý. Trên thực tế, lần này kẻ thù bên ngoài xâm lấn, để đám người Tô Kính một mình gánh chịu nhiệm vụ phòng ngự, bản thân chính là một loại khảo nghiệm. Nếu như đám người Tô Kính yếu đến thương cảm, sau này các Kiếm Linh phỏng chừng sẽ ly khai hắn. Nếu như đám người Tô Kính thắng lợi, vậy theo Tô Kính cũng không có gì không đúng. Năm đó trước khi Kim Tiên chết, để bọn họ tự tìm lối ra.
Kim Tiên kia nói rất đơn giản, nếu như người đến là Thần châu thế giới, tiềm lực tốt, các ngươi liền theo hắn, không nên ký kết khế ước. Nếu như người tới không phải ở Thần châu, thế nhưng cũng là Nhân loại, Đạo môn nhất phái, thì cùng hắn ký kết khế ước công bình. Nếu người tới không phải Nhân loại, cũng không phải người Thần châu, vậy hãy để cho bọn họ cùng Tiên phủ cùng nhau hủy diệt.
Không ký kết khế ước, là hơn ba nghìn Thần Kiếm Kiếm Ý này, không có người dưới Kim Tiên cảnh nào chịu đựng nổi. Nếu không phải Kiếm tu mà nói, ký kết khế ước, trên cơ bản chết chắc.
Về phần người ở ngoài Thần châu, chỉ ký kết khế ước công bình, trên thực tế chính là lực ước thúc của song phương không lớn, căn bản không có thành ý gì đáng nói. Thế nhưng đối phương là Nhân loại, tạm thời có thể ở chung là được.
Nói đơn giản, người Thần châu, có thể lấy quan hệ bằng hữu ở chung, an tâm đầu nhập vào. Nhân loại ngoại lai, chỉ cần là Đạo môn, còn có thể coi là giao dịch. Hai người cũng không dính dáng, chính là ngươi chết ta sống.
Các Kiếm Linh trở lại tiểu thế giới, bên Tô Kính bố trí đã triệt để triển khai. Lúc này đây, Vô Ưu công chúa tới, vấn đề chủ trì Tô Kính trực tiếp giao cho công chúa, ngọc bàn kia cũng cho nàng, để cho nàng điều hành.
Bản thân Tô Kính phóng xuất tất cả Thần binh khôi lỗi trên người, còn có các loại chiến hạm cỡ nhỏ, đưa đến từng góc của Tiên phủ. Đại hình chiến hạm vào không được, loại này chỉ là chiến hạm cỡ nhỏ chừng mười trượng, tương đương với máy bay chiến đấu, ở trong Tiên phủ phi hành vẫn tương đối dễ dàng.
Tiên phủ có sáu đại môn, chính diện bốn cái, phía sau hai cái. Mặc kệ địch nhân ở hướng nào bay tới, cũng sẽ không từ trên trời giáng xuống, chỉ có thể xuất hiện ở trước cửa. Tiên phủ, là sẽ không để người từ không trung đánh xuống. Toàn bộ Tiên phủ, chỉ có sáu cửa vào mà thôi. Tường rào bên ngoài, là không cách nào bay vọt, trừ khi ngươi là vô thượng Đại La Kim Tiên.