Vì tu luyện Lục Dương Chân Giải không thể gần sắc, nam sắc hay nữ sắc đều không thể, nên Sở Dật Phi dựa vào chút quan hệ huyết thống mỏng manh được một chỗ ở gần nội trạch, có thể ra vào trong, xem như điệt tử của Nguyên Lăng Hồng tuy không phải họ Nguyên.
Linh lung thạch vốn có công hiệu lệch hình ảnh, người ngoài viện nhìn chỗ ở của Tô Kính thật ra cách trên năm trượng cự ly thật, phát ra thuật đạo chưa chắc đánh trúng.
Sở Dật Phi còn trẻ đã là đỉnh Tiên Thiên, tư chất rất tốt. Sở Dật Phi được luyện Lục Dương Chân Giải trong Nguyên gia thì đãi ngộ đã gần như đệ tử hạch tâm, ít ra trong lịch sử người tu luyện Lục Dương Chân Giải có hàng đống người thành tựu Kim Đan.
Sở Dật Phi giỏi toán học, tinh tượng học, vì huyết thống nên dù gã được trọng dụng trong Nguyên gia cũng khó vào trung tâm. Nguyên Lăng Hồng giới thiệu Sở Dật Phi đến làm việc cho Tiêu Dao Hầu, dưới tay gã có nhiều người tài năng dị sĩ, nhét một họ hàng vào không có gì ghê gớm.
Sở Dật Phi làm việc dưới tay Tiêu Dao Hầu đã hơn một năm, ban đầu hỗ trợ quân nhu, làm một năm thăng lên phụ tá. Có thể thấy sức chiến đấu cá nhân của Sở Dật Phi không tốt nhưng đầu óc rất giỏi.
Hầu phủ mới sửa chữa cải tạo lại, vị trí Vấn Tâm cư của Tô Kính hơi hẻo lánh, Sở Dật Phi đặc biệt đến tìm hắn. Tô Kính thầm tính toán ước chừng hôm nay là ngày nghỉ của Sở Dật Phi.
Quan viên hay khách khanh Đông Tần đế quốc đều có ngày nghỉ cố định, danh mục rất nhiều. Nếu công tác trong ngày nghỉ sẽ được thưởng lương gấp ba, Tô Kính không biết nên nói cái gì. Lúc trước Tô Kính cũng rất có tinh thần hiến dâng, không biết ngâm mình trong phòng thí nghiệm, bàn công tác bao nhiêu ngày đêm.
Tô Kính nhẹ nhàng một bước đi xuống linh lung thạch. Luyện khí sĩ cảnh giới Tiên Thiên cộng thêm sau khi thần binh luyện cốt thân thể cường đại khiến Tô Kính nhảy từ chỗ cao bảy mươi thước khá dễ dàng. Dạo này Tô Kính hay làm chuyện như vậy để nhắc nhở mình đã không phải phàm nhân.
Ít nhất hắn phải trừ bỏ nhiều tư duy trên Trái Đất.
Tô Kính nói:
- Tử Đằng, khách nhân đến.
Tô Kính đi ra ngoài, ngồi trong phòng khách chờ Sở Dật Phi. Tử Đằng nghe vậy kêu Bạch Anh đi mở cửa, nàng lo chuẩn bị nước trà.
Dọn đến Vấn Tâm cư, nước dùng nâng phẩm chất cao lên nhiều. Ban đầu vì tiện lợi đều là lấy nước giếng ở mạn bắc, giờ có thêm linh lung thạch nước chảy ra từ mấy lỗ thủng có thể dùng để điều hòa đan dược.
Bạch Anh đưa Sở Dật Phi vào trong, thời tiết lạnh cóng, gã mặc áo khoác da trắng, không mặc đạo y, hai tay giấu trong ống tay áo, bộ dáng như ngươi bình thường, chỉ có trường kiếm treo bên hông biểu thị thân phận.
Khuôn mặt thanh tú vì tòng quân tăng thêm nét kiên cường.
Tô Kính ngồi trên ghế rộng lớn, dựa hẳn ra lưng ghế:
- Tiểu Sở chạy tới chỗ ta làm chi?
Tô Kính tự mình tạo ra cái ghế này, đao thương không chém được, nhưng trong hai, ba năm sẽ tự động rã ra. Tô Kính và Sở Dật Phi từng nói chuyện, không quen thân nhưng xem như họ hàng, khách sáo mấy câu lãng phí một chút thời gian cũng không có gì.
Sở Dật Phi đang uống trà, hơi không thích ứng Tô Kính dùng giọng điệu thẳng thắn, nếu ở trong quân đội còn dễ nói nhưng hai người dù sao không quen thân.
- Thế tử...
Tô Kính nhìn Sở Dật Phi, mỉm cười. Sở Dật Phi là người theo Tiêu Dao Hầu từ Nam Cương trở về, xem nghe đồn việc xấu của Tô Kính, gã vốn khinh thường hắn, từng gặp mặt hai lần và kết luận hắn là gối thêu hoa. Nhưng hôm nay Sở Dật Phi không còn chắc chắn.
Sự ung dung của Tô Kính chỉ có trên người
một ít cường giả Sở Dật Phi từng thấy, đặc biệt là cường giả có trí tuệ.
- Là vầy, tiểu đệ muốn xin thế tử một việc, xin hãy nhận lời cho!
Tô Kính hỏi ngược lại:
- Ha ha ha, tiểu Sở tính kêu ta tạo phản sao?
Sở Dật Phi hóa đá, Tô Kính nói chuyện không khách sáo chút nào.
Người thường nghe gã chân thành nhờ vả lẽ tự nhiên sẽ bảo cứ nói đi, hoặc mơ hồ nói ta sẽ cố gắng hết sức. Tô Kính không dùng giọng điệu từ chối mà hỏi ngược lại là Sở Dật Phi có rắp tâm gì?
Tô Kính hỏi xong mới từ chối:
- Trên đời này có quá nhiều việc ta không làm được, nên ta không đồng ý tiểu Sở việc gì được.
Sở Dật Phi không cam lòng dẹp cờ rút lui như vậy, cứng da đầu nói:
- Ta nghe nói mấy hôm trước thế tử cũng đi dự ngày sinh của Võ Uy Quận Vương.
Tô Kính nói một hồi rồi cười:
- Ừm, với vài người giao tiếp không quá thoải mái, nếu ta không có phụ thân tốt chắc không về được.
Sở Dật Phi không biết nên tiếp lời thế này, cắn răng nói tiếp:
- Vì chuyện của Tô Mộ muội muội mà thế tử xung đột với luyện khí sĩ Kim Đan, tiểu đệ vô cùng khâm phục.
Tô Kính nhìn Sở Dật Phi, hỏi ngược lại:
- Ý tiểu Sở nói là mình không làm được?
Sở Dật Phi men theo nịnh một câu:
- Đương nhiên, ta làm sao có lá gan đó.
Tô Kính vẫn chỉ cười cười:
- Ừm, vậy tiểu Sở tìm ta có chuyện gì?
Đầu óc Sở Dật Phi rối loạn, gã bực không thèm tìm từ ngữ hoa hòe, nói thẳng điều mình muốn nhờ:
- Ta... ta thấy thế tử và Tô Mộ muội muội rất thân nhau nên muốn xin thế tử giúp tiểu đệ nhắc việc hôn nhân này. Nếu thế tử tự mình nói chắc Tô Mộ muội muội sẽ đồng ý nghe.
Tô Kính cười cười:
- Ha ha ha!
Sở Dật Phi kinh ngạc hỏi:
- Thế tử, chuyện này không khó khăn với thế tử, có thành công hay không...
- Tiểu Sở ơi là tiểu Sở, sao Tô Mộ có thể gả cho ngươi được?
Sở Dật Phi biến sắc mặt tức giận nói:
- Ta cũng là người của Nguyên gia Dực châu, chẳng lẽ thân phận không xứng với Tô Mộ muội muội?
- Thân phận của ngươi có ý nghĩa gì? Nếu Tô Mộ gả cho ngươi, bỗng có một ngày có luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan muốn cướp đi làm thiếp chắc ngươi sẽ dâng hai tay đúng không?
Sở Dật Phi nhướng cao chân mày:
- Ngươi...!
Sở Dật Phi chợt nhận ra đây là đề tài vừa rồi gã gợi lên, gã không dám vì Tô Mộ mà đắc tội một luyện khí sĩ Kim Đan kỳ.
Tô Kính cười đứng dậy dỗ vai Sở Dật Phi:
- Tiểu Sở, nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì ngươi không thể trông chờ ta bênh vực được. Ngươi muốn ta cầu hôn giùm thì cũng được.
Sở Dật Phi rất tức giận nhưng nghe Tô Kính đổi giọng thì mừng thầm, gã hỏi:
- Thế tử muốn quà mai mối gì? Ta đi kiếm cho thế tử.
- Thật không?
- Thật, quyết không nuốt lời!
- Tiểu Sở, ta muốn cái đầu của Gia Lăng Huyện Chủ. Nếu ngươi tự mình ra tay, trong vòng mười ngày ta sẽ khuyên Tô Mộ.