Phập!
Một tia sáng đen bắn ra từ tay Lâm Hoành Sơn, là một cây đinh sắt ghim chân Sở Dật Phi, cố định xương đùi của gã trên sàn nhà.
Không biết cây đinh sắt có lực lượng gì mà lời nói của Sở Dật Phi chuyển thành ngôn ngữ phức tạp kỳ lạ, những người có mặt không nghe hiểu.
Tiêu Dao Hầu sửng sốt, là tiếng quốc gia Tà Thần, còn là tiếng của quý tộc. Tiêu Dao Hầu định tây chinh nên nghiên cứu nhiều tài liệu, quốc gia Tà Thần có nhiều nước nhỏ nhưng ngôn ngữ giữa các quý tộc đại khái giống nhau.
Ngôn ngữ trong bình dân thì khó giao lưu.
Nghe đồn ngôn ngữ của quý tộc đến từ thần linh nên mới gần giống nhau.
Tiêu Dao Hầu cứ tưởng Sở Dật Phi bị người dùng cách mượn xác hoàn hồn khống chế thân thể, mình chết rồi còn không biết, xuyên qua giữa âm dương tìm kiếm cơ hội.
Tiêu Dao Hầu muốn kiểm tra linh hồn mới bị Sở Dật Phi bùng nổ chống cự, có lẽ là dư nghiệt Âm Dương gia làm. Nhưng Lâm Hoành Sơn đánh một phát khiến kẻ khống chế thân thể tiên sinh bị vạch mặt, là Tà Thần phương tây phái tới.
Chuyện này càng lớn, người Tà Thần phương tây phái đến công kích Tiêu Dao Hầu, dùng kịch độc thiên nhân ngũ suy. Đó là độc dược của Đạo Môn, đã bị hoàng thất cấm, nếu ai dám dùng sẽ là họa diệt tộc.
Thứ này có lẽ khó ám toán cường giả nhưng mỗi gia tộc, mỗi Đạo Cung đều có thiên tài chưa lớn lên, nếu sử dụng thiên nhân ngũ suy chi độc vào những mầm non này thì không ai cứu mạng họ được.
Tô Kính thấy rất lạ, mọi người đều không tiến lên, mặc kệ Tiêu Dao Hầu bị thương trò chuyện với Sở Dật Phi nguy hiểm kia.
Đôi mắt Tô Kính quét qua vết thương của Tiêu Dao Hầu mới thấy có gì kỳ. Trong người Tiêu Dao Hầu không có thanh minh chân khí mà Tô Kính quen thuộc, Tiêu Dao Hầu cường đại này chỉ là một khôi lỗi, chân thân thì không biết ở đâu.
Lâm Hoành Sơn không quan tâm sự chết sống của Tiêu Dao Hầu, hai đại yêu liên kết tinh thần với Tiêu Dao Hầu, biết gã không bị thương. Nếu Tiêu Dao Hầu trúng độc thiên nhân ngũ suy thì hai đại yêu sẽ bị liên lụy trước tiên.
Tiêu Dao Hầu khẽ kêu:
- Người đâu?
Hai mươi binh sĩ lập tức đi đến, tay nâng vải trắng, trên vải trắng có quan tài thủy tinh.
Hai mươi binh sĩ mặt không biểu tình nâng Sở Dật Phi lên nhét vào quan tài thủy tinh, Tô Kính phát hiện kích cỡ quan tài chỉ bằng một phần ba Sở Dật Phi, gã bị nhét vào căng đầy.
Sở Dật Phi huyên thuyên tiếng phương tây bị chặn lại, quan tài đậy nắp rồi không còn tiếng động nào lọt ra ngoài được. Tiêu Dao Hầu đứng bên tường nhanh chóng già đi, cơ bắp héo rút trước mặt mọi người rồi hóa thành bụi bặm, chỉ để lại khung xương trắng tinh đứng đó.
Khôi lỗi của Tiêu Dao Hầu có lực lượng cảnh giới Kim Đan, chỉ cỡ Kim Đan nhất trọng nhưng vô cùng quý giá, không biết bồi dưỡng bao nhiêu năm, bỏ ra bao nhiêu tài liệu mới tạo nên khôi lỗi sống động như vậy. Tô Kính không thi triển năng lực đặc biệt nên không nhìn ra thật giả.
Tô Kính tính sơ, khôi lỗi cảnh giới Kim Đan nhất trọng chỉ kiên trì chưa đến ba phút đã bị chất độc thiên nhân ngũ suy hủy. Mặc dù do khôi lỗi thiếu thủ đoạn tự lành nhưng cường giả Kim Đan thật sự cũng không gắng gượng qua một ngày được.
Trong đại sảnh chỉ có Lâm Hoành Sơn nghe hiểu Sở Dật Phi nói gì.
Sở Dật Phi kinh kêu: Tam hoa tụ đỉnh, hoàng khăn lực sĩ, Nhân Tiên...
Tiêu Dao Hầu tu hành Nhân Tiên?
Nghe nói thời kỳ thượng cổ luyện khí sĩ không phi thăng cũng có thể thành tiên, về sau thiên đạo pháp tắc càng lúc càng nghiêm khắc, sau Kim Đan cửu trọng phải phi thăng. Tiêu Dao Hầu chắc là Kim Đan lục trọng thật sự sao có thể tu thành Nhân Tiên, tam hoa tụ đỉnh?
Nhưng khôi lỗi của Tiêu Dao Hầu trông rất giống thủ đoạn tam hoa
tụ đỉnh mới chế tạo ra được, không thì gã đã chẳng tùy ý hy sinh khôi lỗi.
Nhân Tiên chế tạo loại khôi lỗi này chỉ có hai, ba năm tuổi thọ, sau khi chết có thể tái tạo ra cái mới ngay. Một Nhân Tiên không được tạo ra hơn mười khôi lỗi thế này, mỗi khôi lỗi đều có cảnh giới Kim Đan.
Hai mươi binh sĩ mặt không biểu tình là khôi lỗi cấp thấp hơn chút, tên là hoàng khăn lực sĩ, chế tạo càng dễ nữa, cảnh giới cỡ đỉnh Trúc Cơ. Chúng nó không e ngại cái chết và đau đớn, sức sát thương không thua gì khôi lỗi Kim Đan.
Lâm Hoành Sơn hiểu biết Đạo Môn đã xem như sâu nhưng gã chưa từng nghe nói người tu luyện Thanh Minh Chân Giải có thể thành tựu Nhân Tiên khi là Kim Đan lục trọng.
Nếu Tiêu Dao Hầu đã là Nhân Tiên, dù Lâm Hoành Sơn ngưng kết ra Bạch Hổ nguyên thai chưa chắc đánh lại gã. Vì Bạch Hổ nguyên thai vẫn là thủ đoạn nhân gian không phải thần linh.
Tiếng răng rắc khẽ vang, tường pha lê đằng sau khung xương mở ra cánh cửa, Tiêu Dao Hầu bước chậm từ tầng mây bên ngoài vào. Tiêu Dao Hầu luôn quan sát mọi việc trong đại sảnh, nếu khoảng cách quá xa thì khôi lỗi mới chế tạo không ứng biến tốt.
Phân thân Nhân Tiên thực lực từ từ tăng trưởng, truyền thuyết không thể tin, Tiêu Dao Hầu chế tạo phân thân nếu có đủ thời gian thì có thể tu hành đến Kim Đan lục trọng. Hoàng khăn lực sĩ có thể đột phá cảnh giới Kim Đan tiếp tục tu hành lên trên.
Đây là thủ đoạn của tiên gia, ban mạng sống cho khôi lỗi.
Tiêu Dao Hầu quét mắt mọi người trong đại sảnh, gã chủ yếu quan sát Lâm Hoành Sơn và Tô Kính.
Lâm Hoành Sơn bình tĩnh, nhưng Tô Kính thì sao? Tiêu Dao Hầu nhìn Tô Kính, thấy đôi mắt hắn xoay tròn kỳ lạ.
Tiêu Dao Hầu ngoắc tay:
- Kính nhi qua đây.
Tô Kính thấy cảnh tượng kỳ lạ trên đỉnh đầu Tiêu Dao Hầu, giống như có không gian trên đầu gã, mưa hoa không ngừng rơi.
Tô Kính bước đến trước mặt Tiêu Dao Hầu, gã giơ tay vuốt xương phân thân của mình. Các phù văn trên xương phân thân tan rã, trong phút chốc từ đầu đến chân hóa thành bụi bặm.
Lúc này Tô Kính mới nhận ra hắn không hề sợ hãi đến gần Tiêu Dao Hầu.
Tiêu Dao Hầu hỏi:
- Ngươi xem hiểu không?
Tiêu Dao Hầu hút phù văn từ trong xương phân thân ra nhưng không giấu Tô Kính, những người khác thì không thấy được.
Tô Kính trầm giọng nói:
- Xem không hiểu chút nào, chỉ nhớ một phần.
- Đôi mắt của ngươi thật thú vị, có Ngũ Quỷ Sinh Nhẫn Lôi?
Tô Kính trả lời:
- Đúng, còn có một loại chân khí, nhi tử tu luyện không đủ.
- Là gặp họa được phúc, làm người nên biết thỏa mãn, lần trước Kính nhi không bị
gì đã là rất may mắn.
Tô Kính không cung kính nghe dạy bảo mà nói ra suy nghĩ của mình:
- Nếu con người thỏa mãn đã không tu tiên.
Nếu con người chịu thỏa mãn thì thượng cổ làm gì có nhiều thần tiên vậy.