Tô Kính càng cảm kích Nhân Tham Quả Thụ nhiều hơn.
Lúc Tô Kính muốn một hạt giống Nhân Tham Quả Thụ không tạo mầm phân thân mà cho hắn một cá thể độc lập.
Thế thì Nhân Tham Quả Thụ trong Long Xà Bát Cảnh Bình không bị trói buộc với Tiên Cảnh Thế Giới, tự phát triển riêng. Cho nên mới có hôm nay hắn có thể tách thái cực đồ thành hai giao cho hai Nhân Tham Quả Thụ giải quyết.
Tô Kính giao lưu với Nhân Tham Quả Thụ:
- Đạo hữu, đa tạ.
Nhân Tham Quả Thụ cảm nhận Tô Kính đưa đến thái cực đồ mặt dương, nói:
- Thứ này là căn bản đại đạo, ngươi nỡ đưa một nửa cho ta?
- Từ khi thái cực đồ sinh ra đã không có thuần âm thuần dương. Cho đạo hữu một nửa giống như đạo hữu cho ta một hạt giống, trưởng thành, không ràng buộc nhau, thiên đạo tuần hoàn.
Nhân Tham Quả Thụ cũng cảm khái, hành động ban đầu không ngờ đổi lấy đền đáp lớn vậy.
- Tốt, vậy hãy để cho nó lớn lên đi.
Nhân Tham Quả Thụ không do dự hấp thu lực lượng thế giới, khiến nửa mặt thái cực đồ diễn hóa. Thái cực đồ trong Long Xà Bát Cảnh Bình cũng diễn hóa, dù thế giới này là hư, chưa phát triển nhưng dù gì là đẳng cấp vũ trụ.
Hai bên phát triển đồng bộ đến thần kỳ.
Giờ phút này người trong Tiên Cảnh Thế Giới đều cảm giác nguyên khí thiên địa trở nên thiếu thốn, chỉ trong một trăm giây đã tiêu hao nguyên khí vô số kể.
Trong vũ trụ Long Xà Bát Cảnh Bình, trên các vì sao sinh ra sinh linh, trong lòng đều có một loại cảm nhận là trung tâm vũ trụ sinh ra. Mắt chúng nó nhìn hướng đại lục nơi của Tô Ảnh.
Dù đường sao xa xôi, các sinh linh trong lòng cảm nhận một hình ảnh. Đó là một nam nhân mặc áo tiên màu đen, bên hông treo một cái hồ lô,, trong sấm sét giương mắt nhìn họ. Trong khoảnh khắc ức vạn tâm cảnh xuyên thấu linh hồn, khắc dấu vết.
Tô Kính muốn khóc. Đến tận hôm nay Long Xà Bát Cảnh Bình mới thật sự là tiên khí bản mệnh. Một phân thân Địa Tiên của hắn ở bên trong làm khí linh, sinh linh trong vũ trụ đều khắc dấu vết của hắn.
Công tích vĩ đại khiến linh hồn Tô Kính bàng bạc, lòng dạ cộng minh với thiên đạo, không còn âm u.
Tô Kính thấy một chút cảnh giới Đại La, trong ngàn năm hắn sẽ thăng cấp, tốc độ siêu nhanh.
Bên ngoài Bát Cảnh cung, Nhân Tham Quả Thụ, mặt dương thái cực độ nhanh chóng tiến hóa, chất liệu hình ngọc vuông bên dưới có một ấn văn, không phải chữ, nhìn nó sẽ bị hút vào không rời mắt được.
Thứ như ngọc ấn xoay quanh chín long xà, tư thế chiếm giữ biến hóa vô cùng, ẩn chứa thiên đạo.
Hà Đồ Lạc Thư thành hình, phía trên hiện lên một hình ảnh hợp với cửu cung bát quái. Có bốn mươi chín tiên văn bẩm sinh ứng hòa với nhau, liên hợp lại phát ra ánh sáng ức vạn dặm trong nháy mắt xuyên thấu tinh vân bảo vệ Tiên Cảnh Thế Giới.
Tô Kính thầm la không ổn, Hà Đồ Lạc Thư trong Long Xà Bát Cảnh Bình cũng đành thôi, Long Xà Bát Cảnh Bình ngăn cản ánh sáng, người ngoài sẽ không thấy. Nhưng nó đang rèn luyện Long Xà Bát Cảnh Bình, khiến tiên khí bản mệnh này tăng phẩm chất.
Hà Đồ Lạc Thư đã xuất hiện trong Tiên Cảnh Thế Giới khiến thế giới này này thành ngọn đèn sáng trong vũ trụ, cảnh giới sát biên giới vũ trụ đều cảm giác được.
May mắn tinh vân suy yếu chín mươi chín phần trăm hơi thở, nếu không thì ai cũng muốn đến cướp giật.
Đây là tiên khí trung tâm Tiên Cảnh Thế Giới chuyển hóa thành vũ trụ, dù có liều mạng cũng phải cầm trong tay.
Sinh linh Tiên Cảnh Thế Giới chợt cảm giác nguyên khí thiên địa phục hồi lại, được Hà Đồ Lạc Thư tẩy lễ linh hồn trở nên thuần khiết, càng thêm thích hợp tu hành.
Sinh linh sinh ra vào
khoảnh khắc này vừa sinh ra hầu như đã có cảnh giới Kim Đan, trong ngoài hoàn mỹ tình cờ phù hợp đại đạo. Sinh linh khác cũng được ích lợi vô cùng.
Trong Long Xà Bát Cảnh Bình, mặt sau thái cực đồ biến thành Hà Đồ Lạc Thư, đã dung nhập vào Thần Ma Thiên Cung, dị tượng ngắn ngủi. Dị tượng của Tiên Cảnh Thế Giới kéo dài một trăm giây thì không thể giấu được.
Trong vũ trụ này không biết có bao nhiêu sinh linh ngước nhìn trời sao, đại năng cường giả tràn đầy nghi hoặc, dường như có thứ gì xuất hiện rồi lại không bắt được dấu vết.
Tô Kính dùng lực lượng linh hồn thu Hà Đồ Lạc Thư vào Bát Cảnh cung, dung hợp vào, không để nó tỏa sáng nữa:
- Thu!
Thứ này không phải là Tô Kính luyện chế, may mắn hắn nắm giữ Hà Đồ Lạc Thư bản gốc không thì không cách nào thu. Nhân Sâm Quả Thụ tiêu hao thật lớn nhưng không thể sử dụng ra năng lực gì, đặt ở bên ngoài liền dẫn đến thiên kiếp không thể tưởng tượng.
Sự thật là bị cường giả trong vũ trụ quan tâm cũng là kiếp số, nhưng chuyện đó có thể kéo dài về sau tính. Người tìm đến Tiên Cảnh Thế Giới ít nhất sau ngàn năm mới giáng lâm, xung quanh không có cường giả gì.
Hà Đồ Lạc Thư thành công, trong Thiên Ma Kính liền huyễn hóa ra hàng vạn hàng nghìn thế giới. Kim Tiên giới vực cũng hóa thành Ma Thần Thiên Giới.
Thiên Ma, Binh Thần, Tiên Đạo, ba loại tu hành lần này hoàn toàn hợp thành một thể, lúc chiến đấu không cần lấy riêng một cái ra, sẽ không ảnh hưởng xung đột lẫn nhau.
Tô Kính buông Ma Thần Thiên Giới ra, tiên khí Long Xà rất ổn định, không như trước đây hóa thành Long Xà chuyển hóa không ngớt. Tô Kính động ý niệm mới xuất hiện dị tượng Long Xà bùng nổ bị thương người.
ảnh chiếu Thiên Ma giới trong Thiên Ma Kính không còn là các tấm gương cổ thanh đồng mà là giới màng nhìn không thấy. Dùng thần niệm cảm nhận giới màng mới nhận biết có tấm gương, đưa bản thân vào từng thế giới Thiên Ma cắn nuốt người khác.
trong Ma Thần Thiên Giới Tô Kính cảm nhận thần lực Binh gia vô hình, tùy tâm tùy thích. Dù Tô Kính không điều động lực lượng này, đệ tử Binh gia tu hành thần thuật ở trong khu vực này thực lực sẽ tăng vọt, thần phục Tô Kính là sẽ nhận được lực lượng cường đại.
Tô Kính nhìn Bạch Hổ Huyền Phù đeo bên eo phải, trên Bạch Hổ Huyền Phù có khoảng trống. Ghi tên ai vào khoảng trống sẽ là thần tướng dưới tay Tô Kính, ban tặng Bạch Hổ vương tọa, đến lúc đó tăng cao sức chiến đấu. Trong Bạch Hổ Huyền Phù có ba tiên binh của Tô Kính.
Tô Kính cười dài thu thần thông. Hắn nhìn lại mình, vẫn là hình dạng lúc trẻ, nhưng hơi thở khó dò sâu thẳm. Chúng Sinh Ấn hóa thành ngọc quan đội trên đầu, áo tiên Thiên Ma màu đen nhánh không gió mà nhẹ nhàng bay. Ba cọng tóc tiên giấu sau đầu cắm sâu vào Thiên Ma Kính. Khi Thiên Ma Kính tàng hình không thể nhận ra, chỉ có Tô Kính mới cảm giác sự tồn tại của nó.