Tô Kính chợt hỏi Lam Mân:
- Lam Mân nói xem Đại Quản Gia đưa phế phù cho ta là có ý gì?
Lam Mân ngẫm nghĩ một lúc, hỏi:
- Đại Tiên Sinh đưa bao nhiêu phế phù cho thiếu gia?
Tô Kính trả lời:
- Cỡ mấy chục vạn.
Lam Mân xì cười:
- Sao thiếu gia quên rồi? Nhiều phế phù như vậy thiếu gia có thể dùng để luyện chế phù giáp cho mình.
Tô Kính cười xấu hổ, thế tử Tiêu Dao Hầu có nhiều ký ức như thế hắn không thể nào cần cái gì liền nhớ cái đó. Dù sao những ký ức này không thuộc về linh hồn hắn.
Phù giáp không phải thứ hiếm hoi gì nhưng đa số người chơi không nổi. Đệ tử Đạo Cung đa phần có phù giáp, vì môn hạ Đạo Cung khổng lồ có hàng trăm vạn luyện khí sĩ tu hành. Học tập vẽ bùa là môn học kiến thức cơ bản của Đạo Cung, mỗi năm Đạo Cung sinh ra phế phù có số lượng kinh người.
Những phế phù có thể dùng để luyện chế giáp trụ chuyên cho đạo sĩ dùng, lực phòng ngự mạnh hơn bất cứ loại chiến giáp nào trong quân đội. Phế phù của Tô Kính có chất liệu rất tốt, nghĩ lại quan hệ giữa Tiêu Dao Hầu và Khổng Tước Đạo Cung, hắn hiểu ngay nguồn lấy đống phế phù là từ đâu.
Tiêu Dao Hầu vì những phế phù này chắc cũng phải trả cái giá nhất định. Mấy chục vạn tấm phế phù, Khổng Tước Đạo Cung phải tích góp nửa năm mới được nhiều như vậy.
Tô gia Dực châu vốn giỏi về luyện chế phù giáp, Tiêu Dao Hầu đang cho Tô Kính tài nguyên, tiếc rằng hắn không phải nhi tử của gã.
Nghĩ đến đây Tô Kính đã hiểu ý đồ của Tiêu Dao Hầu.
Bởi vì phù giáp phải tự mình luyện chế mới đạt đến hiệu quả sử dụng, muốn luyện chế phù giáp cần có trình độ Trúc Cơ kỳ trở lên. Tiêu Dao Hầu đang nói với nhi tử rằng ngươi có thể Trúc Cơ, ta vẫn luôn ủng hộ ngươi.
Tô Kính thấy ngực nghẹn lại, đáng thương tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ.
Thế tử Tiêu Dao Hầu vốn là phế vật tự mình bỏ rơi mình, nếu Tô Kính không xuyên đến thì cơ thể này bây giờ đã là tro bụi.
Lãng Uyển Thư Hải, bóng đêm nặng nề. Tiêu Dao Hầu đứng bên khung cửa sổ, Đại Tiên Sinh đứng gần cửa.
Tiêu Dao Hầu hỏi:
- Ngươi đã đưa phế phù cho Kính nhi rồi?
- Vâng, ba mươi sáu vạn tấm phế phù của Khổng Tước Đạo Cung đều đặt trong Hoàng Đình Thần Ngọc.
- Vậy thì tốt, sau ba năm Kính nhi sẽ đi Vũ Lâm quân làm việc, khi đó chắc phù giáp cũng đã luyện thành, vậy thì ta yên lòng hơn.
- Nhưng thưa lão gia, thứ này ít nhất phải đến Trúc Cơ kỳ mới luyện chế được.
Tiêu Dao Hầu tự tin nói:
- Ha ha ha! Ta có cách, tối đa sang năm Kính nhi sẽ thành công Trúc Cơ.
Đại Tiên Sinh thầm nghĩ: Dù sang năm thiếu gia thành công Trúc Cơ thì chỉ còn hơn hai năm, làm sao có thể luyện chế ra phù giáp tổ hợp từ ba mươi sáu vạn phế phù?
Đệ tử trong Đạo Cung đi ra ngoài rèn luyện phù giáp chỉ luyện chế từ ba ngàn sáu trăm phế phù là cùng.
Nhiều lúc Đạo Cung bán phế phù cho dân chúng bình thường sử dụng, thứ này có thể tránh tà, đuổi bệnh tật, dưỡng nguyên thần. Ở trong nhà dán một tấm phế phù là cả nhà trong nửa năm sẽ không bị bệnh, không gặp tai nạn gì lớn.
Nho môn ngày xưa tuyên dương việc kia tuy thoạt nghe thì rất đẹp nhưng làm sao bằng Đạo Môn, một tấm phế phù đã khiến dân chúng trong thiên hạ hướng về. Ba mươi sáu vạn tấm phế phù tương đương với ba mươi sáu vạn lượng hoàng kim, chất liệu tốt hơn mấy thứ Đạo Cung bán ra gấp trăm lần.
Đại Tiên Sinh vốn không xem trọng Tô Kính nhưng Tiêu Dao Hầu nói hắn sẽ Trúc Cơ
thì gã tin sái cổ, lời Tiêu Dao Hầu nói chưa từng không thành hiện thực.
Chớp mắt sáu ngày qua đi, Tô Kính nhờ vào lực lượng Lục Đạo Thần Giám luyện hóa hết nguyên khối Hoàng Đình Thần Ngọc thành đạo khí của mình.
Trong khối Hoàng Đình Thần Ngọc có sáu cấm chế thiên cương đại biểu cho sáu loại năng lực.
Cấm chế thứ nhất là mở một khối không gian trong Hoàng Đình Thần Ngọc, chiều dài và độ rộng khoảng một trượng. Không gian này khi mở ra tiêu hao rất nhỏ, thích hợp cho người chân khí ít ỏi như Tô Kính, không biết là công luyện chế của Đại Tiên Sinh hay nhờ Lục Đạo Thần Giám.
Cấm chế thứ hai hoàn toàn là năng lực của chính Hoàng Đình Thần Ngọc, cho chân khí của Tô Kính tăng tốc độ phục hồi lên gấp chục lần. Với Tô Kính đây không phải có chút ít còn hơn không mà là nâng cao thực lực của hắn.
Cấm chế thứ ba nâng cao uy lực công kích thuật đạo, tăng lên cỡ năm mươi phần trăm. Đương nhiên đây là vì cảnh giới của Tô Kính quá thấp, nếu hắn là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ thì tối đa lên hai mươi phần trăm, nếu là luyện khí sĩ Kim Đan kỳ thì thứ này chỉ tăng uy lực thuật đạo mười phần trăm.
Cấm chế thứ bốn là xua tan độc tố, bao gồm độc đan, chuyện này cần làm lâu dài. Toàn thiên hạ chỉ có chín khối Hoàng Đình Thần Ngọc nên năng lực này càng vô cùng quý giá.
Cấm chế thứ năm mới là thuật đạo có tính công kích, khi kích phát ra có thể bắn ra thủy lôi hơi yếu, tương đương với một kích dốc hết sức của cảnh giới cỡ Tô Kính. Nên tương đương Tô Kính nâng cao cảnh giới thì uy lực thuật đạo cũng tăng lên theo.
Cấm chế thứ sáu là thuật đạo thuộc tính thổ, hoàn toàn để phòng ngự. Thủy lôi có thể thi triển nhiều lần, miễn lực lượng trong Hoàng Đình Thần Ngọc sung túc. Thuật đạo phòng ngự thuộc tính thổ sẽ chớp mắt ngưng kết ra thứ như mai rùa bảo vệ Tô Kính, thời gian kéo dài khoảng mười lăm phút. Nếu bị công kích mạnh mẽ phòng ngự thuộc tính thổ sẽ tán loạn ngay. Tô Kính phỏng chừng mai rùa này có thể chặn được luyện khí sĩ Kim Đan kỳ dốc hết sức đánh một kích.
Hoàng Đình Thần Ngọc được Đại Tiên Sinh luyện chế thành món đạo khí tạp phẩm, sáu loại năng lực đều thiết kế dành riêng cho Tô Kính.
Trong đó hai thuộc tính phục hồi chân khí, xua tan độc tố là quý giá nhất trong tất cả năng lực, cũng đặc biệt nhất. Có Hoàng Đình Thần Ngọc thì tốc độ tu luyện của Tô Kính có thể theo kịp một phần ba luyện khí sĩ bình thường, tuy vẫn rất phế nhưng có khả năng Trúc Cơ. Theo như Đại Tiên Sinh suy tính chỉ khoảng năm mươi năm là Tô Kính sẽ Trúc Cơ được.
Khi Trúc Cơ rồi dù Tô Kính không thể kế thừa tước vị cũng tự động có thân phận quý tộc Đông Tần đế quốc. Nếu Tô Kính lập quân công, đạt được phần thưởng một tòa linh trì thì trước khi chết hắn rất có thể sẽ thành tựu Kim Đan.
Giá trị một khối Hoàng Đình Thần Ngọc tương đương với có thể tạo nên một cường giả Kim Đan kỳ.