Ưng Dương hỏi một câu:
- Thiếu gia, hình như vấn đề này còn sớm quá?
- Không sớm, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra ta sẽ lập gia đình trước khi vào Vũ Lâm quân. Không thể để cho công chúa chờ ta công thành danh toại. Sau lễ thành nhân ta sẽ về Dực Châu một chuyến, hai người đi theo ta, Hoàng Sương, Thanh Liên cũng đi theo. Ta và Tô Mộ cùng nhau, cần người hầu hạ.
- Vâng thưa thiếu gia!
Tuy phải đi hầu Tô Mộ nhưng được theo Tô Kính đến Dực châu làm hai nha hoàn rất vui. Hầu phủ to mấy vẫn là lồng giam, bình thường nha hoàn như các nàng không có cơ hội ra khỏi phủ.
Ngoài cửa vang lên giọng Tô Mộ:
- Tam ca có nhà không?
Bạch Anh ra ngoài mở cửa cho Tô Mộ. Nàng vẫn mặc đạo y bắt mắt, khi vào thư phòng của Tô Kính Lục Hà nhanh chóng kéo ghế cho Tô Mộ ngồi.
Tô Mộ ngồi xuống nhìn đám người bên dưới, cười nói:
- Tam ca đang làm gì vậy? Hình như ta đến không khéo.
- Đâu có, nói chút chuyện sang năm cho họ, đi với ngũ muội đến Dực châu chắc sẽ thêm một người.
- Thêm ai?
- Ha, thêm Tô Tiên, rắn độc bản xứ bắc Dực Châu.
Tô Mộ khó hiểu hỏi:
- Tô Tiên có đi gặp ta, nàng ấy có ý gì?
Tô Mộ không ngây thơ đến mức không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, chẳng qua nàng không muốn tốn não vào việc này. Tô Mộ không hiểu tại sao nàng tập trung tu hành mới chỉ đến Trúc Cơ trung kỳ, Tô Tiên bôn ba bên ngoài nhưng đã là Kim Đan.
- Bản gia Dực châu khống chế phụ thân không được nhiều, Tô Tiên đến để liên lạc cảm tình.
Tô Mộ căng thẳng hỏi lại:
- Liên lạc cảm tình?
Tô Kính giải thích đơn giản cho Tô Mộ nghe:
- Tức là lo lắng phụ thân rời khỏi bản gia quá lâu trở nên xa lạ, nên để người ngang hàng với chúng ta giao lưu trao đổi, tăng tiến hữu nghị. Đều là người một nhà, có chung ích lợi, làm việc với nhau nhiều thì sau này mới không gây ra mâu thuẫn gì.
Tô Mộ chợt nhận ra mình hiểu lầm:
- Tô Tiên có nói việc của chúng ta không?
- Đã bàn với ta rồi, chờ chúng ta đi Dực Châu, nàng dẫn đường, muốn chiêu mộ người nào đều không thành vấn đề. Chúng ta sẽ có năm trăm đệ tử Tô gia đáng tin đi theo, số còn lại trả giá nhỏ chút, có thể qua tay nàng.
Tô Mộ hỏi:
- Phải qua tay Tô Tiên mới được?
- Nếu ta từ chối ý tốt của Tô Tiên thì được gì? Tô Mộ, chúng ta không thể một mình sống trên thế giới này, Tô Tiên đến thả ra ý tốt thì chúng ta hãy hùa theo, dù sao ta không trả giá gì nhiều.
Tô Mộ căng thẳng hỏi:
- Tam ca trả giá cái gì?
- Bản vẽ, ta thiết kế vài thứ, dựa vào sức hai chúng ta khó chế tạo ra được, ít nhất lúc chúng ta cần không thể dùng chúng. Ta sẽ cung cấp bản vẽ cho bản gia Dực Châu, rồi bản gia luyện chế vật thực cho chúng ta.
Phản ứng đầu tiên của Tô Mộ là bản gia có bắt ép Tô Kính không:
- Có chịu thiệt không?
- Rất khó nói, nếu như tương lai chúng ta không có thành tựu gì thì đó là chịu thiệt.
- À, vậy tức là được lợi.
Trong lòng Tô Mộ không trung thành gì với bản gia Dực châu, nàng không thân thiết với Tiêu Dao Hầu Tô Dương nên chỉ lo nghĩ ích lợi. Tô Kính thì không để bụng, nói thật là nếu Tô Tiên không giỏi giải quyết điều kiện, cá nhân nàng thú vị thì hắn cũng phản cảm cách làm này.
Dù sao bổn gia bây giờ lấy ra thứ giao dịch là vật Tô Kính cần dùng.
Tô Kính sợ Tô Mộ bất mãn nên nói rõ điều kiện Tô Tiên đưa ra:
- Đợi khi chúng ta thành lập quân, khai chiến với quốc gia Tà
Thần bản gia sẽ phái mười Kim Đan âm thầm bảo hộ các tướng lĩnh của mình.
Tô Mộ gật đầu nói:
- Biên chế đế quốc chúng ta là quân đoàn một vạn năm ngàn người ít nhất có hơn hai Kim Đan tọa trấn. Những Kim Đan này sẽ không tham gia chiến đấu, chỉ giám thị hướng đi của cường giả phe địch. Bản gia phái mười người bằng chúng ta phát triển quy mô mười vạn người, đại khái đủ.
Tô Mộ thoả mãn vì Tô gia đưa thành ý đầy đủ, mười Kim Đan không cần dùng tiền dưỡng. Hai người bàn bạc chiêu mộ hơn một vạn người, sẽ phải hao tổn tài chính chế tạo thành tinh binh.
Nuôi hơn một vạn binh sĩ là khái niệm gì? Không tính quân lương, phải liên tục cung cấp áo giáp, vũ khí, tọa kỵ lương thực của từng người.
Tinh binh đế quốc nếu như không phải luyện khí sĩ thì thu vàng làm quân lương. Binh lính bình thường thu nén bạc, lính đánh thuê thu tiền đồng hoặc là ngân phiếu.
Mấy cái này là phát lương theo tháng. Ban đầu Tô Kính có thể trả theo giá lính đánh thuê, một tháng năm trăm đồng tiền bằng nửa lượng bạc. Chờ khi thành lập phiên hiệu được đế quốc công nhận thì phải đưa bạc, một tháng là hai lượng. Một vạn sáu ngàn người, chỉ tính số tiền này mỗi tháng chi tiêu ba vạn sáu ngàn lượng.
Ngươi không cho giá tiền đó dù người ta làm đào binh cũng xử tội theo quân pháp đế quốc, có bị bắt cùng lắm bồi thường tiền.
Nếu như thuê mười Kim Đan thì giá tiền là gì?
Điều kiện thuê Kim Đan là cho họ tu luyện linh trì, dùng tiền mua không được. Ngươi không có linh trì thì không Kim Đan nào chịu làm thuê. Hoặc ngươi có đồ vật tương tự cũng được, ví dụ như nguyện lực tổ tiên, Tổ Linh. Nhưng trong chín gia tộc lớn đây là thứ tuyệt đối không cho người ngoài dùng, trong chín gia tộc lớn không thiếu cường giả cảnh giới Kim Đan.
Tô môn cho Tô Kính thứ có tiền mà không mua được nên Tô Mộ mới nói là có lời. Không có Cường giả Kim Đan tọa trấn dù quân đội mạnh mấy cũng có thể bị kẻ địch tìm đúng cơ hội tiêu diệt. Một đám luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ bị mấy cường giả Kim Đan kỳ công kích sẽ nhanh chóng tan rã. Trừ phi đối phương ngốc chỉ phái một người tới, mới có thể bị ưu thế số người bên ngươi hạ gục.
- Cho nên không cần lo lắng, vậy... Tô Mộ đến đây có chuyện gì?
Tô Mộ đơn thuần quan tâm:
- Đến xem tam ca thế nào, hôm đó thiết mâu của tam ca bay đi từ đường, ta chưa hỏi tam ca tu hành có gặp rắc rối gì không?
Tô Kính kiên nhẫn trả lời:
- Còn yếu, luyện chế thành pháp khí bản mệnh, có thể tùy thời triệu hoán ra, tăng sức sát thương lên nhiều nhưng tiếc là chưa có khí linh.
Tô Mộ nói:
- Vậy... về chuyện khiêu chiến ta lo tam ca bị người xa luân chiến, có một lọ Chủng Ngọc Đan đây. Nếu tam ca không chịu được nữa thì ăn một viên, ăn không hết phải trả cho ta.
Tô Mộ lấy một bình ngọc màu xanh đậm ra đặt trong lòng bàn tay Tô Kính.