- Trưởng công chúa và Vũ Uy Vương không ở đây. Ta cũng không làm Hoàng Đế được ah.
Khương Thần mở miệng nói.
- Không phải ngươi có làm hoàng đế hay không cũng không sao cả hay sao?
- Khác a, ngôi vị hoàng đế này là ngài tranh thủ cho ta. Nếu như ngài không mở`miệng thì ta sẽ không thoái vị. Chỉ là ngài chinh chiến ở bên ngoài, căn bản không trở về Đông Tần. Cho nên chỗ ta quả thực là một chuyện cũng không thể làm được.
- Đã đến nước này rồi sao?
Tô Kính ngẫm lại, vấn đề vẫn còn ở chỗ phụ thân. Nếu như phụ thân ủng hộ Khương Thần mà nói, người khác có nói cái gì cũng sẽ không có ý nghĩa.
- Có người bức ngươi thoái vị, nhất định đã có lựa chọn khác. Có tin tức gì lộ ra ngoài không?
Tô Kính hỏi Khương Thần, đồng thời vẫn còn đang suy nghĩ nguyên nhân vì sao.
Có lẽ là vì thân phận Thân Vương của hắn ah. Bức Khương Thần thoái vị, nếu như hắn và công chúa không có mặt mà nói, đổi một Hoàng Đế khác thương vị, như vậy sẽ danh chính ngôn thuận thủ tiêu tước vị của hắn.
Từ Thiên Đạo mà nói, đối với hắn chính đả kích a.
Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, đối phương cũng không thiếu thủ đoạn sau đó. Bản thân hắn cũng không có khả năng suy tính ra được. Năng lực che đậy Thiên Cơ, ngay cả một gã Tiên Nhân cũng có.
- Hoàng Đế này, ngươi cứ làm. Hoàng cung này không thể để cho người khác. Ta đi gặp phụ thân rồi lại nói sau.
Tô Kính thấy Khương Thần có bộ dạng này, hắn biết cũng không có cách nào khuyên được nữa.
Nếu như hắn không nhúng tay mà nói, Khương Thần cũng sẽ không kiên trì nổi. Nếu như toàn bộ thế giới này thuộc về Đông Tần cũng không sao cả. Chỉ là thế giới này, còn có một nửa là của Thần Binh đế quốc.
Mình ở bên trong Đông Tần làm bằng làm bậy, tương đương với việc phá hỏng cân bằng a.
Thần Binh đế quốc cũng sẽ không cho phép mình trên danh nghĩa độc bá Đông Tần, đó cũng là chuyện làm mất thăng bằng. Hắn ở bên ngoài còn có Tiên cảnh thế giới, nếu như lực lượng Đông Tần quy về bản thân hắn mà nói, như vậy đã có thể nghiền ép Thần Binh đế quốc rồi.
Không trực tiếp khai chiến lại càng đáng sợ, bản thân hắn sẽ từ từ lấy ra số mệnh của Thần Châu thế giới. Bên Thần Binh đế quốc kia sẽ chậm rãi, chậm rãi thu hẹp khoảng cách.
Có Đại La che kín Thiên Cơ, hắn cũng không có cách nào dùng Tiên Thuật để suy tính. Bất quá dùng đầu gối cũng có thể suy nghĩ ra, sợ rằng Thần Binh đế quốc cũng nhúng một tay vào trong chuyện này.
Nghĩ lại quá trình mình tham dự luyện chế Tinh Thần chiến hạm, Tô Kính cười to không thôi.
Thiên Đạo pháp tắc trong thế giới này rốt cuộc cũng có chút chán ghét mà rời bỏ hắn a! Đúng vậy, bản thân hắn là chủ nhân của tiên cảnh thế giới, cùng với Thần Châu thế giới tranh đoạt vị trí nòng cốt với Vũ Trụ. Mà hắn cũng coi như là Thiên Ma, dùng vô số thủ đoạn giấu diếm được Thiên Đạo của Thần Châu thế giới, thế nhưng cuối cùng cũng sẽ bị pháp tắc thiên đạo ghét bỏ.
Đây là trực giác, là bản năng.
Thiên Đạo pháp tắc của Thần Châu thế giới không có hình thành Tinh Thần ý chí, không phải là một sinh mệnh chân chính. Thế bản năng, lại còn cường đại hơn. Tô Kính có thể được tiếp nhận, thì cũng sẽ có thể bị vứt bỏ.
Đủ loại biến hóa, đều là bởi vì tiền lời của hắn ở Tiên cảnh thế giới kia mà đến.
- Thú vị a, không bằng tự mình diệt Thần Châu thế giới, khiến cho Tiên cảnh thế giới một nhà độc đại?
Tô Kính suy tư. Làm Thiên Ma, như vậy lợi ích có thể tối ưu hóa.
Cảm tình cái gì đó đều là thứ không đáng giá.
Lui một bước mà nói thì bồi dưỡng người phát ngôn trong Thần Châu thế giới. Bất quá,
vẫn phải nương nhờ Thần Châu thế giới, hút máu trong thời gian dài.
Nếu như Thần Châu thế giới ép hắn chọn mà nói, hắn sẽ không chọn. Thiên Đạo pháp tắc? Tinh Thần ý chí cũng bị hắn luyện hóa một cái, thu phục một cái. Cho nên Thiên Đạo pháp tắc này cũng không thần bí gì cả.
Lại nói, cũng may là hắn vận may bạo phát. Khi truy sát thiếu niên Đại La kia lại gặp phải Ô Địch. Mà Ô Địch lại không chịu liều mạng với hắn, thà rằng đi theo hắn chứ không nguyện ý mạo hiểm.
Ô Địch luyện chế Tinh Thần hạm đội cho hắn, trong lúc hắn đứng xem cũng đã hiểu không ít thứ. Cho nên lúc này mới có thể không dfung Tiên Thuật, chỉ bằng vào sức phán đoán của bản thân mà suy đoán ra địch nhân là ai.
Cuối cùng địch nhân vẫn chính là Thiên Đạo pháp tắc của Thần Châu thế giới.
Bản thân hắn tiêu diệt một nhóm địch nhân sẽ lại có càng nhiều địch nhân hơn xuất hiện. Thế giới này muốn đuổi hắn đi. Mà hắn muốn ở lại, có một biện pháp đơn giản nhất, chính là buông tha Tiên cảnh thế giới.
Nếu như mình làm như vậy, như vậy trong Thần Châu thế giới, người đối nghịch với hắn sẽ lại không may.
Trách không được bên phụ thân lại không muốn giúp mình, trách không được Khương Thần lại khó có thể tiến giai tới Đại La. Đây đều là Thiên Đạo pháp tắc giở trò quỷ. Tô Kính nghĩ tới đây, độn quan tăng tốc, đi tới Tiêu Diêu Vương phủ.
Tô Dương không có ở vương phủ, hắn nghe nói Tô Kính trở về cho nên tự nhiên cũng từ ngoại vực truyền tống trở về.
Hai phụ tử gặp lại, cũng không có gì để khách sáo. Tô Kính chào hỏi qua một phen, Tiêu Diêu Vương chúc mừng Tô Kính một chút, sau đó trực tiếp nói chuyện chính sự.
- Ta không giúp được Khương Thần.
Tiêu Diêu Vương mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.
- Có thể không hại hắn được không?
Tô Kính hỏi.
- Ta sẽ không vận dụng bất kỳ lực lượng nào của mình tham dự vào chuyện này, chuyện liên quan đến trường sinh, con có thể hiểu dùm ta không?
- Đương nhiên, đường Nhân Tiên này người vẫn bị quản chế a.
Tô Kính cảm thán.
- Chờ ta mở ra Vũ Trụ của mình thì mới có khả năng thoát khỏi loại cục diện này. Năm đó.. Ài, mẫu thân Tô Mộ cũng không muốn ta đi con đường này, thế nhưng nàng chết, ta không nghe theo lời nàng mà đi đường này. Bởi vì đi đường này là đường dễ thành công nhất, cũng là đường thích hợp nhất với tình huống của ta lúc đó.
- Khương Thần còn muốn làm Hoàng Đế một vạn một trăm năm nữa. Nếu như ai trong chuyện này chủ động đưa ra yêu cầu ta sẽ trực tiếp động thủ, để cho hắn biến mất trên thế giới này.
- Chuyện này không có vấn đề, Phó Thanh Sơn cũng có thể giúp ngươi làm chuyện này. Khương Thần tạm thời còn không có vấn đề gì, ta đoán, chỉ trong hai trăm năm hắn có thể làm Hoàng Đế.
Tính toán của Tiêu Diêu Vương rất gần với Tô Kính.
- Hiện tại ta muốn trong hoàng thất tuyển chọn ra một người thừa kế, để cho sư phụ ta bồi dưỡng.