- Ừ, cũng tốt, đây vốn chính là thứ của Hoàng đế Khương Diễm trước đó a.
Vốn Tô Kính cũng không muốn. Thế nhưng hhợt nhớ tới vật này là do Khương Diễm chinh chiến vị diện mà đến. Những thứ này với hoàng thất hiện tại mà nói, không có quan hệ gì.
- Tài nguyên phổ thông chuyển cho Diễm Đế Minh, đồ vật khan hiếm thì giao cho sư phụ của ngươi.
Tô Kính không khách khí nói.
- Vâng, ta sẽ đi làm ngay bây giờ.
Khương Thần vội vội vàng vàng rời đi. Hắn tự mình tu hành, đột phá cảnh giới, số lượng tài nguyên cần cũng rất nhiều. Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không suy nghĩ tới chuyện ngôi vị hoàng đế nữa, sẽ chuyên tâm tu hành.
Tô Kính mời Tô Mộ trở về, chỉ điểm cho Khương Thần tu hành, sau đó lại tự mình đi tìm người có thể đào tạo trong đám con em hoàng thất.
Đông Tần không thể ngã, chuyện này quan hệ đến sự ổn định của Đạo Môn. Sauk hi tuyển được thái tử sẽ giao cho Lâm Hoành Sơn bồi dưỡng, Lý Chân Nhất làm Đại Tư mã để phụ tá. Thiên Đạo pháp tắc của thế giới cũng sẽ không bài xích thêm một bước nào nữa.
Dù sao Khương Thần cũng chỉ là một khôi lỗi, có thể làm rất gọn gàng a.
Sau khi chuyện Tô Kính chém giết một Đại La Kim Tiên của Hoàng Đế minh truyền ra ngoài, toàn bộ Đông Tần đều cảm thấy khiếp sợ. Thời gian song phương giao chiến ngay cả một phút đồng hồ cũng chưa tới a. Mặc dù Tô Kính sau một khắc đồng hồ đã giải quyết được Mộ Ly, thế nhưng trong vòng một phút quả thực đã khống chế được, đồng thời còn quyết định sinh tử được của đối phương.
Ai cũng không biết Tô Kính đã dùng thủ đoạn gì, cho nên tự nhiên trong lòng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Mộ Ly ở trong đám Đại La Kim Tiên cũng coi như là sức chiến đấu trung thượng. Thế nhưng ở trong tay Tô Kính lại giống như trò chơi vậy. Tô Kính chỉ dùng loại thủ đoạn này để cảnh cáo mọi người. Có thể đối nghịch với ta thì trực tiếp một chút, đừng làm cho tâm tình của ta khó chịu. Những thủ đoạn âm thầm kia nên rút về đi.
Cũng không phải tất cả mọi người đều sợ, rất nhanh đã có lời đồn truyền ra bên ngoài. Nói Tô Kính cái gì cũng có, còn nói hắn và Ma Môn cấu kết với nhau.
Tô Kính không thèm để ý, Phó Thanh Sơn trực tiếp xuất thủ. Ở trong Ngọc Kinh thành, một đêm đã máu chảy thành sông. Người rải ra lời đồn, người ở phía sau màn sai khiến, còn có thân bằng cố hữu của những người này, Phó Thanh Sơn đều diệt trừ từng người một.
Trận pháp của Ngọc Kinh thành mở ra, những người này ngay cả cơ hội truyền tống đi ra cũng không có. Bị bắt lại giống như là ba ba trong hũ.
Lập tức có người đi cáo trạng Phó Thanh Sơn, thế nhưng những người này cũng rất nhanh đã bị giết chết.
Tiêu Diêu Vương không mở miệng, chỉ dùng hành động để biểu hiện rõ thái độ. Ngươi trực tiếp khiêu chiến với Tô Kính cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng nếu hạ độc thủ ở phía sau màn mà nói, ta đây sẽ không giảng đạo lý với ngươi.
Phụ tử Tô Kính lựa chọn dùng thủ đoạn giống như để xử lý vấn đề này. Tô Kính giết chết một cường giả, Tiêu Diêu Vương giết một đống lâu la. Hiệu quả tương đương nhau, Phó Thanh Sơn còn càng đáng sợ hơn một ít.
Bởi vì Phó Thanh Sơn làm liên lụy tới rất nhiều người vô tội, hoặc là người chưa tính là quá vô tội. Nói chung, cho dù là người không quan hệ với việc truyền bá lời đồn ra ngoài thì Phó Thanh Sơn cũng giết sạch.
Sau chuyện này, Tô Kính đối với Hoàng Đế minh đã không coi trọng nữa.
Thủ đoạn rải ra lời đồn đãi này, đối với phàm nhân mà nói, lực sát thương rất lớn.
Thế nhưng dùng để đối phó với Tiên Nhân? Đám này có bệnh sao?
Mấy năm nay, đẳng cấp của Thần Châu giới đề thăng rất nhanh. Rất nhiều người thành tiên rất dễ dàng, cho nên trong đầu cũng không có suy nghĩ chín chắn.
Bọn họ còn tưởng rằng Tô Kính rất quan tâm tới chuyện này, lời đồn đãi của phàm nhân đối với hắn có tác dụng gì chứ?
Tô Kính không có rời khỏi Thần Châu giới, hắn để cho phân thân đi ngao du Vũ Trụ, tìm kiếm những vị diện vứt đi trong Tinh vực to lớn này, hấp thu lực lượng lịch sử. Bản thân thì ở bên Đại Thánh Sơn, một mặt tu hành, lại vừa quan sát Vạn Tiên Điện.
Vạn Tiên Điện là chỗ ẩn thân của Khương Diễm, chỉ cần thực lực Khương Diễm đạt tới là có thể từ bên trong trực tiếp đi ra, có cảnh giới Đại La vô thượng. Hoặc là Khương Diễm khôi phục cảnh giới.
Tô Kính đi tới bước này, hắn đã rất rõ ràng năm đó Khương Diễm cường đại tới cỡ nào.
Khương Diễm cường đại đến mức không dám xuất thủ ở trong Thần Châu giới, tránh cho vị diện này bị hủy.
Tô Kính cũng không muốn biết phía sau Nguyên Duẫn là ai. Dù là ai cũng giống nhau cả, khi muốn chiến tranh thì đó chính là lúc mà ngươi chết ta sống, không chừa một mống.
Nếu như hắn không chiến tranh, như vậy chỉ cần khống chế tất cả ở trong tay là được. Thời gian hơn hai trăm năm cũng đã đủ để mình đem ưu thế mở rộng.
Song Vũ Trụ của hạch tâm cũng có một nơi trọng yếu với địa vị chủ đạo, mà là không phải tương đồng giống nhau.
Trước đó hắn đã tu hành ở Vạn Tiên Điện thời gian mấy tháng, Tô Kính đã cảm thấy không có gì bổ ích cả. Đại Thánh Sơn là địa phương tốt, Diễm Đế Minh chiếm được rất nhiều động tiên, Tô Kính lần lượt đi tới từng chỗ một. Có lẽ so với thu hoạch trước đó ở Vạn Tiên Điện còn lớn hơn.
Hắn tính đi bái phỏng động tiên của các nhà khác một phen, như vậy cũng không ai thực sự dám không cho hắn tiến vào.
Du ngoạn được bảy tám năm, bên Ngọc Kinh thành kia mới tìm được người thích hợp, cũng đã bắt đầu bồi dưỡng. Người này trực tiếp giao cho Lâm Hoành Sơn, tên cũng đổi, gọi là Khương Lan.
Khương Lan này tư chất trung đẳng, sau khi đạt được số mệnh của đế quốc, hắn còn có thể tăng lên được không ít, chuyện trở thành Kim Tiên cũng không phải là vấn đề.
Hoàng Đế đế quốc, hôm nay cũng không cần cường giả gì nữa, chỉ cần tinh lực đủ là được.
Tô Kính liếc mắt nhìn Khương Lan, lại rời khỏi Ngọc Kinh thành, đi tới di tích Ngư Nhân đế quốc du lãm một phen. Bắt đầu từ Thần Châu giới, hắn bắt đầu từ nơi quen thuộc, sau đó phóng về những nơi xa lạ ở phía xa xa.
Hơn mười năm sau, sau khi du lãm Thần Châu giới một phen, đã đi qua khu vực mà Thần Binh đế quốc khống chế.
Lực lượng mà phân thân cho hắn cũng từ từ thể hiện ra. Bởi vì khi Tô Kính tiến vào Thần Binh đế quốc cũng không có khiến cho bất kỳ cường giả nào chú ý. Loại năng lực này, chỉ Thiên Ma có mà thôi.
Như vậy không tốt, Tô Kính nhắc nhở bản thân mình. Nếu cứ thế mãi, như vậy bản thân sẽ mất đi lạc thú a.