Hòa thượng kia trầm mặc một lát, nói:
- Hai người các ngươi, một Nhân tộc tiên nhân, một Yêu tộc Yêu Thần, tới nơi này có ý đồ gì?
Tô Mộ nói:
- Ý đồ? Cái thế giới này đang nằm trong lòng bàn tay của ta đấy.
Hai mắt hòa thượng kia lành lạnh, lãnh mang bắn ra, Tô Mộ chùi chùi cái trán, hòa thượng đành phải nhìn sang nơi khác, tay của Tô Mộ làm hắn có cảm giác sợ hãi.
- Đáng tiếc, người thành Thiên Phật tầm nhìn hạn hẹp, còn tưởng rằng thế giới này...
Hòa thượng kia nói tới đây liền im lặng, Tô Kính và Tô Mộ cũng không có ý hỏi tiếp.
Song phương đều giằng co ở chỗ này, tẻ ngắt.
- Ngươi tên gì?”
Tô Kính lên tiếng trước.
- Thị Ngạn.
Gầy tiểu hòa thượng âm thanh khô khốc.
- Thành Lâm Uyên là phật khí của ngươi?
Tô Kính hỏi.
- Làm sao ngươi biết?
- Trong lòng ngươi có thực từ bi, nếu những tăng binh này là tính mạng sống sờ sờ, ngươi không cho bọn chúng đi tìm chết. Ngươi mượn tà ma đi ra khỏi vực sâu luyện chế phật khí của ngươi đúng không, nếu như như vậy là ta nhiều chuyện.
- Vực sâu vạn dặm, tổng cộng chín tiết điểm đều có tà ma xuất hiện, thành Lâm Uyên chỉ là một trong đó, ta là bị đày tới đây, không phải tự nguyện, nhiệm vụ của ta là không cho tà ma xông qua thành Lâm Uyên.
- Sơn Khâu thì sao?
- Là đệ tử ta, trong thành Lâm Uyên này, thủ hạ của ta chỉ có tám mươi mốt người sống.
Thị Ngạn lạnh nhạt nói, trong mắt đã không có sát khí. Hắn biết rõ một người mình không thể thắng hai người, dù dù trong phật khí thành Lâm Uyên cũng không được.
- Thế giới này trong lời của các ngươi là gì?
- Bỉ Phương!
- Bỉ Phương đang nằm trong tay muội muội ta, sớm muộn gì cũng bị luyện hóa. Thế giới trong tay chúng ta, cũng không cần mạng các ngươi.
- Ha ha, nghe qua vô cùng nhân từ đấy.
- Có cái gì nhân từ, vũ trụ sinh ra Bỉ Phương, Phật môn suy vong, các ngươi chỉ là thời kỳ Thái Cổ nhưng chỉ là Phật tổ lưu lại một chút ít thủ đoạn mà thôi, đặt ở bên ngoài các ngươi đã bị diệt.
- Phật đạo hai môn làm sao lại thế? Thế giới Bỉ Phương cũng có đạo môn!
Thị Ngạn kinh hãi nói.
- Nơi này là Phật quốc, cho dù có đạo môn tồn tại cũng là biểu tượng, đạo môn có khả năng thành lập Côn Luân sao?
Tô Kính hỏi.
Thị Ngạn hòa thượng trầm mặc, đúng thế, đạo môn được bảo hộ trong thế giới này, chỉ là đạo môn tuyệt đối không cách nào thành lập Côn Luân, chỉ là tiểu môn tiểu phái tu hành dưới phật môn mà thôi.
Không thể vĩnh sinh thì tu hành nhiều làm gì?
- Thành Thiên Phật là gì?
Tô Kính thừa dịp đối phương suy liền hỏi một câu.
Thị Ngạn hòa thượng thuận miệng nói:
- Bỉ Phương thế giới có bảy mười hai phật đà, đều ở lại trong thành Thiên Phật. Bên ngoài thành Thiên Phật chỉ có La Hán, Bồ Tát. Thành Thiên Phật đã bị thế giới bảo hộ, ở bầu trời có quy luật di động.
- Trong thành Thiên Phật chỉ có thể dung nạp bảy mươi hai phật đà?
Tô Mộ lập tức cắt lời đối phương.
- Đúng vậy, ta vốn cũng là Phật, bị giáng chức cho nên đi tới nơi này trông coi ma uyên. Trong thành Thiên Phật có nhiều vị trí bị thế thân của người ta nhận lấy.
- Xem ra truyền thuyết là thực.
Tô Kính nói:
- Thời đại mạt pháp, ma đầu thay thế Phật tổ, ta nhìn thành Thiên Phật chỉ sợ là quần ma loạn vũ thế giới.
Thị Ngạn hòa thượng không nói, ngay cả Sơn Khâu trong gian phòng cũng không nói, hắn đi theo sư phụ bị người đuổi ra khỏi thành Thiên Phật và cảm giác không đúng. Tô Kính nói trúng sự tình hắn trải qua.
- Thủ hạ ta có Phật môn bàng chi bị ta cưỡng ép đi vào danh sách đao môn. Chuyện này không có biện pháp, vị trí vũ trụ của chúng ta, Phật môn đã không cách nào phát triển, bọn họ muốn sống sót, muốn trường sinh phải đi vào đạo môn, ngay cả trên danh nghĩa lời không thể nào. Tại vũ trụ khác vẫn có Phật môn tồn tại.
Tô Kính nói xong,
Tô Mộ nói tiếp:
- Trong mắt phàm nhân xem ra Phật là tín ngưỡng, trong mắt người tu hành chúng ta xem ra, Phật là đại đạo pháp tắc thể hiện. Các ngươi tu hành tới cảnh giới này lại chuyển hướng vào đạo môn cũng không phải là bổ ích, mà là tổn thất.
Tô Kính nói:
- Ta và muội muội nắm giữ Phật quốc này, sau khi tiến vào quan sát vốn có ý định di chuyển các ngươi ra bên ngoài và thu nhập vào trong đạo môn, hiện tại xem ra sau khi chém giết cái gọi là tà ma mới có thể nghĩ biện pháp khác.
- Bổn ý của chúng ta vốn không phải như thế, nó giống với ngươi thả chúng ta tiến vào, vốn muốn mượn thành Thiên Phật và luyện hóa chúng ta. Nhìn thấy đánh không lại nên mới tiến tới bàn bạc với ta.
Tô Mộ bổ một đao.
Thị Ngạn hòa thượng cười khổ, huynh muội Tô Kính nói đúng. Hắn cho hai người vào vốn có ý định luyện hóa.
- Vực sâu kia đã tồn tại ngay từ đầu rồi sao?
Tô Kính lại đổi chủ đề, Thị Ngạn hòa thượng cảnh giác đã không nhiều lắm, đáp:
- Thời điểm thế giới này tồn tại thì vực sâu đã tồn tại. Ban đầu tà ma có khác biệt. Đều là một ít yêu thú mà thôi, hơn mười vạn năm gần đây mới có địch nhân mà các ngươi thấy.
- Ngươi không biết nền tảng của đám người kia sao?
- Không biết, thành Thiên Phật chưa bao giờ nhắc nhở gì cả.
- Những kẻ đó chỉ là pháo hôi, cũng chỉ là khôi lỗi được người ta chế tạo ra mà thôi. Người chỉ huy gọi là khế ước giả, đã bị một thần linh khống chế thẩm thấu và chinh chiến các vũ trụ, cướp lấy tài nguyên.
- Khế ước giả mới xuất hiện hơn mười vạn năm sao?
- Đương nhiên không phải, chủ thần không ở trong vũ trụ của chúng ta, cũng không biết đã tồn tại bao lâu, ta đoán chừng cảnh giới của chủ thần không kém Phật tổ thời kỳ Thái Cổ bao nhiêu đâu, có lẽ càng mạnh hơn một ít. Sức chiến đấu không dám cam đoan, chúng ta chỉ có tư liệu hạn chế, chủ thần có năng lực hạn chế, có thể ném khế ước giả đưa vào các vũ trụ khác nhau, hắn nắm giữ nhược điểm của tinh bích vô cùng rõ ràng.
- Nói như vậy dưới vực sâu đã bị khế ước giả chủ thần chiếm cứ.
Thị Ngạn hòa thượng mệt mỏi thở dài nói một câu.
- Nhất định là thế, chủ thần không quá quen thuộc tinh bích của thế giới này. Dứt khoát bảo thúc dục khế ước giả công kích, trong quá trình công kích sẽ dần dần nắm giữ nhược điểm của thế giới, về sau có thể không cần thông qua này vực sâu cũng có thể phái khế ước giả tiến vào. Hơn mười vạn năm với chủ thần mà nói không phải quá lâu.
- Ta ở chỗ này, mỗi lần chiến đấu sẽ có thành Thiên Phật bổ sung tài nguyên cho ta chế tạo mới Phật binh. Cho bao nhiêu đều xem ta giết địch bao nhiêu. Lục Đạo Luân Hồi côn không có biện pháp lưu linh hồn kẻ địch lại và đưa vào luân hồi, cho nên ban thưởng không nhiều lắm, thì ra đối phương cũng là khôi lỗi.