- Ta cũng kỳ quái là cái gì đuổi giết lưu hỏa? Cầm thứ này làm đồ ăn, cho dù những quái vật kỳ dị do tâần linh sáng tạo ra cũng cảm thấy ê răng đó.
Trong mắt Tô Kính có đồng hồ cát kỳ dị xuất hiện, thị giác của hắn cải biến, trong vũ trụ đen kịt xuất hiện tồn tại loại nhỏ, Tô Kính nhìn thấy là do những vật câất nhỏ bé tạo thành, chính là pháp tắc thể hiện.
Lưu hỏa thật đang chạy trốn, phía sau lưu hỏa chưa đủ một xích có một chiến hạm đen kịt đang đi theo.
Tô Kính đứng lên, tuy chiến hạm chỉ có một chiếc lại làm cho Tô Kính cảm thấy rất cường đại, rất khó đối phó. Ngoại hình của chiến hạm là con rùa lớn màu đen, mỗi lần xuyên việt không gian tiến lên phía trước gần như không mở trận pháp phòng ngự, chính là dựa vào bọc thép ngạnh kháng.
- Vu sư?
Âm điệu của Tô Kính biến cao, hắn chinh chiến nhiều năm như vậy, hắn chỉ gặp qua Vu sư tại thế giới Thần Châu mà thôi. Ví dụ như trên trăm vạn Vu sư đang phục vụ dưới trướng của hắn, so với luyện khí sĩ thì số lượng không đáng nhắc tới, vấn đề là chính mình xâm lấn rất nhiều vị diện nhưng không nhìn thấy Vu sư tồn tại.
Đại ô quy còn sống, sau lưng của nó có giáp xác lõm vào, ở đó có một Vu Thần cung điện.
Vu Thần cung điện là vu sư cao cấp nhất mới có thể xây dựng, tương đương với đạo môn Tiên Đế vạn tiên điện. Con ô quy này cực lớn, Vũ Thần cung điện tọa lạc trên mai rùa, con rùa này biến thành chiến hạm chinh chiến vũ trụ.
- Ta biết rồi, này Vu Thần muốn luyện chế Thái Huyền Vu Thần Thiên. Đây là Thái Huyền thần quy.
Vô Ưu công chúa vui vẻ nói ra.
- Ngươi vui vẻ như vậy làm gì, đạo môn và Vu Môn cũng không phải bạn tốt gì.
- Đó là lịch sử Thần Châu, nhìn khắp cả vũ trụ xem, đạo môn thà rằng lựa chọn Vu Môn cũng không muốn giao tự nhiên chi lực cùng loại cho thần linh khống chế. Cả hai có thể cùng tồn tại, ý ta là, chúng ta có một đống thủ hạ Vu sư đang cần Thái Huyền Vu Thần Thiên.
Tô Kính không nhịn được cười nói:
- Dùng Thái Huyền làm căn cơ cho Vu sư sẽ không quá tà ác. Không cần phải đi đánh, lại nói lực phòng ngự của thứ đó quá buồn nôn.
- Hắn không tà ác, chúng ta tà ác ah, đây là muốn ăn cướp, ngươi hiểu không?
- Có chút nguy hiểm, chúng ta thực lực mạnh hơn hắn nhưng ngươi cũng biết Vu sư chiến đấu, một khi gặp ám toán sẽ là chuyện dây dưa mấy trăm vạn năm đấy.
- Hai vị đạo hữu sao không tới đây?
Trên Thái Huyền Vu Thần Thiên có nữ vu trẻ tuổi đi tới, đứng bên ngoài Vu Thần cung điện ngoắc Tô Kính và Vô Ưu công chúa.
- Không xong, đánh không?
Vô Ưu công chúa lắc đầu, Tô Kính kéo tay nàng, một đạo độn quang từ trong Thái Huyền Vu Thần Thiên bay ra, hào quang đứng trên sừng con rùa, nữ vu sư thi lễ.
Nữ vu tương đương cảnh giới vô thượng, là cùng thế hệ với người tu đạo.
- Hai vị đạo hữu có thể trợ giúp không?
Nữ vu dung mạo mỹ lệ, giọng nói thanh thúy êm tai, làn da tuyết trắng, quần vải xanh nhạt, hai chân trần trụi, trong tay không phải vu sư pháp trượng thông thường, mà là một ống đồng kim loại dài nhỏ, nhìn nó giống như nòng súng hủy đi tháo xuống.
- Ta là Tô Kính, đây là thê tử của ta, nàng là Khương Vô Ưu, các hạ là?”
Nữ Vu cười cười, nàng nháy mắt vài cái và nói:
- Ta tên là Thiên Thư, hiện tại thấy các ngươi một là đạo môn vô thượng, một là Địa Tiên chi tổ, cũng không có xung đột gì nên mới tới nhờ hai vị hỗ trợ.
- Muốn chúng ta làm cái gì?
Thiên Thư đỏ mặt, nói:
- Thái Huyền Vu Thần Thiên của ta đói, các ngươi có bảo thạch không?
- Không có bảo thạch, chỉ có
tiên ngọc.
Vô Ưu công chúa trả lời, Tô Kính không có vạch trần, hai người có bảo thạch, thủ hạ không ít người tu hành thần đạo, cho dù thế nào cũng có bảo thạch mang theo để ban thưởng.
Thần đạo dùng bảo thạch, vu đạo có thể dùng bảo thạch và tiên ngọc. Vô Ưu công chúa nói như vậy là vì cả hai không có gì khác nhau, công dụng là giống nhau, nhưng tiên nhân nhượng lại tiên ngọc khẳng định khác với nhượng lại bảo thạch, tiên ngọc có thể bán giá tốt, đối phương còn phải dùng nhiều tài nguyên hơn để đổi.
Thiên Thư thật không ngờ Vô Ưu công chúa sẽ lừa gạt nàng, nàng chà xát tay nói:
- Cũng tốt, ta có cái gì dùng để trao đổi, tiên thiên linh vật thời kỳ Thái Sơ.
- Sớm không có linh tính a.
Vô Ưu công chúa nói.
Thiên Thư phát giác, thái độ Vô Ưu công chúa không tính là quá hữu hảo, cau mày nói:
- Linh tính không còn, pháp tắc vẫn còn, đều tu hành đến loại tình trạng này, mọi người giao dịch công bần, không cần nói nhảm như phàm nhân.
Vô Ưu công chúa gật đầu, đối phương có nóng tính là tốt rồi. Nếu không làm sao bán giá tốt.
Vũ trụ lớn như vậy, song phương chạy đi thì làm sao?
- Ngươi khẳng định không chỉ một kiện tiên thiên linh vật, ngươi không cần cũng có thể lấy ra, ta có đầy đủ tiên ngọc hối đoái.
Tô Kính không có ý niệm cướp bóc trong đầu, nói chuyện thập phần tự nhiên.
Thiên Thư có Thái Huyền Vu Thần Thiên, hai người không thể uy hêếp tới nàng. Sẽ đưa trong vòng tay lấy ra một đống đồ vật, đặt ở mai rùa bên trên.
Trong hai mắt Tô Kính lại có đồng hồ cát rực rỡ xuất hiện, hắn đã nhìn rõ ràng, tất cả tiên thiên linh vật đều mất đi linh tính. Đúng như thiên Thư đã nói, những linh vật này bảo trì pháp tắc vô cùng nguyên vẹn, giá trị không nhỏ.
- Biện pháp đổi như thế nào?
- Một kiện tiên thiên linh vật như thế đổi một trăm phương tiên ngọc đẳng cấp Đại La. Muốn trung phẩm trở lên.
Giá cả như thế song phương đều có lợi.
- Vậy thì đều muốn a, hi vọng đạo hữu không nên thấy tiền nổi máu tham.
Tô Kính nói xong liền đặt số lượng tiên ngọc tương ứng lên mai rùa.
Thiên Thư cũng ngạc nhiên, đối phương cảnh giới cao không coi vào đâu. Tiện tay lấy ra nhiều tiên ngọc như thế với bộ dáng không thèm quan tâm, đối phương chắc chắn không phải người tới từ địa phương nhỏ, có lẽ là thủ lĩnh tinh vực cỡ lớn.
Vô Ưu công chúa không có mở miệng, nàng biết rõ tính tình của Tô Kính, nhất định xem trọng một kiện linh vật nào đó trong đống đồ này, lại không muốn đối phương biết rõ nên làm ra bộ dạng thổ hào.
Vu Thần có thể câu thông ý chí vũ trụ. Một khi phát hiện Tô Kính muốn cái gì, nếu như không có xung đột cũng bỏ đi, có xung đột thì phiền toái quá lớn.
Thiên Thư vì Thái Huyền Vu Thần Thiên quá đói, lại không có bảo thạch nuôi nấng, chỉ có thể bảo nó tự săn bắn. Thái Huyền Vu Thần Thiên có thể dùng lưu hỏa bổ sung năng lượng cho mình, chỉ cần số lượng đủ nhiều là được.