Vỏ trứng trong khí hải đan điền chợt vỡ ra thành tám mảnh, long xà chân khí ở chính giữa phun trào ra nhanh chóng tuôn vào kinh mạch trống rỗng.
Lần này long xà chân khí hết sức bảo vệ Tô Kính, Lý Hận phá không đuổi theo đã đến trước mặt hắn. Cơ thể Tô Kính chợt ngừng giữa không trung rồi lao thẳng tới ôm Lý Hận vào ngực.
Lý Hận cảm giác như bị con trăn to quấn chặt, áp lực ngoài cơ thể lớn đến hãi hùng, chân khí không kiềm được vận chuyển muốn vùng thoát khỏi vòng tay Tô Kính.
Cơ bắp toàn thân Tô Kính không ngừng co rút, Lý Hận không hất hắn ra được ngược lại thân thể hắn càng dán chặt vào gã hơn.
Lý Hận hít sâu muốn đánh trả lần nữa, thân thể Tô Kính như rắn rụt vào trong, gã cảm giác tức ngực nín thở.
Hiện giờ Tô Kính chỉ có thể khống chế Đao Luân Tàn Nhẫn, bọ ngựa hồng siêu to đang đuổi theo hướng bên này. Đao Luân Tàn Nhẫn ở bên trong dốc sức liều mạng ngăn cản, bị bộ ngựa hồng không ngừng dùng cánh đánh bay.
Lý Hận thật sự sợ, rất muốn mở miệng nhận thua, thế nhưng Tô Kính không cho gã cơ hội đó. Thân thể Lý Hận bị Tô Kính ôm chặt, muốn hít thở cũng khó khăn. Lý Hận thở ra một hơi là cơ bắp Tô Kính sẽ siết vào trong, muốn ép hết không khí ra khỏi phổi gã.
Nếu là cảnh giới Kim Đan đương nhiên không sợ công kích như vậy, luyện khí sĩ Kim Đan kỳ toàn nhờ chân khí vận chuyển trong khí hải đan điền là có thể thay thế năng lực hô hấp.
Hiện giờ Tô Kính không có năng lực dùng long xà chân khí làm chậm lại vận chuyển chân khí của đối phương. Nếu như Tô Kính là Kim Đan thì có thể dùng long xà chân khí siết chết đối thủ, không cần dài dòng như vậy.
Hai bên đều là Tiên Thiên, tình hình càng thảm thiết hơn. Bọ ngựa hồng mất chân đao, tốc độ mau hơn Ngão Thiết thú trước tiên đến bên cạnh Tô Kính, Lý Hận. Hai người dính chặt vào nhau, bọ ngựa đập cánh, chân trước không còn đao chém mạnh xuống, biết bao nhiêu đòn công kích rơi vào người Tô Kính và Lý Hận. Miệng mũi hai người chảy máu.
Khi bọ ngựa hồng bị Ngão Thiết thú công kích trọng thương thì nó cuồng bạo.
Bọ ngựa hồng bất chấp Lý Hận có bị nó thuận tay giết chết không, hoặc nên nói là nó nhằm vào gã. Cơ thể Lý Hận bị thương nặng, Tô Kính thì từng thần binh luyện cốt, dù vậy hắn bị thương nặng hơn chút. Có điều long xà chân khí chữa trị rất nhanh nên thoạt trông Tô Kính khá hơn Lý Hận chút.
Tô Kính đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, thứ duy nhất hắn có thể chỉ huy là Đao Luân Tàn Nhẫn. Đao Luân Tàn Nhẫn từ phía sau bay tới chém mạnh vào cánh bọ ngựa hồng, đôi cánh hồng phấn hơi mờ lập tức rách một khe hở nhỏ.
Phần cứng nhất trên người bọ ngựa là chân đao, nhưng đã bị Ngão Thiết thú ăn tươi, muốn chống cự Đao Luân Tàn Nhẫn công kích là điều không thể. Bọ ngựa nổi giận, nó vốn là đại yêu, bị Lý Hận dùng bí pháp giam cầm mặc cho gã điều khiển. Giờ Lý Hận đã mất quyền khống chế, nó vốn có thể tự do thoát đi.
Nhưng bọ ngựa hồng rớt cảnh giới, chân đao bị Ngão Thiết thú ăn mất, thần thông còn lại của nó có hạn, lại bị Đao Luân Tàn Nhẫn chém thương. Nó phải giết hai người này mới trốn thoát được.
Bùm!
Một vòng Vô Định Kim Hoàn đập mạnh vào đầu bọ ngựa, hỏa hoa tung tóe. Không phải Vô Định Kim Hoàn yếu mà vì Đao Luân Tàn Nhẫn của Tô Kính quá sắc bén, pháp khí tuyệt phẩm này không thể đập bể đầu bọ ngựa, chỉ làm nó choáng váng.
Đám người ở ngoài sân đứng dậy nhìn chằm chằm chiến đấu trên lôi đài. Phong cách của Tô Kính làm bọn họ kinh hoàng, vẻ mặt hắn bình tĩnh ôm Lý Hận mặt mày dữ tợn lăn lộn dưới đất.
Bọ ngựa trên bầu trời huơ chân trước chém từng đợt ảo ảnh xuống, mỗi đòn hoặc đánh trúng Tô Kính hoặc trúng Lý Hận, không cái nào chém hụt.
Bọ ngựa bị Vô Định Kim Hoàn và Đao Luân Tàn Nhẫn công kích, trên người thỉnh thoảng bắn ra hỏa hoa, đôi khi giảm sức không đúng chỗ sẽ bị Đao Luân Tàn Nhẫn cắt một vết thương trên vỏ ngoài, từ bên trong chảy ra yêu khí như thực chất.
Ngày càng nhiều Vô Định Kim Hoàn bay tới, lấy Tô Kính làm trung tâm chúng nó rậm rạp chằng chịt lượn vòng trên không trung. Bọ ngựa không thể tránh thoát Vô Định Kim Hoàn công kích, mỗi lần bị nện trúng trừ khiến nó đau muốn chết, công kích xuống đất cũng thường xuyên bị lệch.
Lý Quang sắc mặt âm trầm, gã không ngờ đến kết quả này. Thủ đoạn mạnh mẽ của Lý Hận đều bị Tô Kính phá vỡ, nói chính xác hơn là bị Vô Định Kim Hoàn, Ngão Thiết thú phá hỏng.
Quy định khiêu chiến là không ai nhận thua thì cứ đánh mãi. Lý Hận bị Tô Kính siết chặt muốn nhận thua cũng không được. Tô Kính đang bận đấu với bọ ngựa, không rảnh tay giết Lý Hận.
Lúc này Tiêu Dao Hầu không trò chuyện với Võ Uy Quận Vương nữa, gã cau mày nhìn trận chiến.
Chắc Tô Tiên đã nói với Tô Kính phải giết đệ tử Lý gia, nhưng tại sao hắn phải dốc sức liều mạng vậy. Nên biết trong chuyện này quá nhiều chuyện xấu, một sai lầm có thể phải trả giá đắt bằng mạng sống.
Có cần mạo hiểm vậy không? Tiêu Dao Hầu nghĩ mãi không rõ.
May mà lúc này Tô Kính tùy thời có thể nhận thua. Không may là Lý Hận bị bóp cổ, chỉ có thể chịu đựng công kích đầy trời. Vô Định Kim Hoàn không giống bọ ngựa, Vô Định Kim Hoàn chỉ công kích vào Lý Hận chứ không mảy may đụng vào Tô Kính.
Không lâu nữa Lý Hận sẽ bị đánh bể nội tạng, đạo y không thể chống cự quá lâu.
Tô Kính liếc bằng khóe mắt, Ngão Thiết thú đã đến gần, nó cúi người với tư thế chuẩn bị tùy thời lao vào phạm vi công kích của Vô Định Kim Hoàn.
Chết tiệt, Ngão Thiết thú không phải triệu hoán thú, nó chỉ là tọa kỵ của hắn. Giờ Vô Định Kim Hoàn tấn công không cần biết địch bạn, Ngão Thiết thú không dám đi vào.
Cái con nhát gan, ngươi da dày thịt béo chịu đòn chút thì có sao? Lại đây giết Lý Hận rồi cùng ta làm thịt con bọ ngựa là chiến đấu kết thúc.
Tô Kính thử điều khiển mâu sắt, cây mâu nảy lưng tưng dưới đất vài cái rồi im lìm. Cách quá xa, lúc mâu bay khỏi tay Tô Kính thì sắc thần quang đã tan rã, mâu sắt
không thể đột phá lĩnh vực sát tràng. Tô Kính đã chết tâm, lo tập trung thi triển lực lượng long xà chân khí ôm chặt Lý Hận.
Bọ ngựa hồng lần bảy lượt công kích mãi không giết được hai nhân loại dưới đất, Vô Định Kim Hoàn vẫn còn tiếp tục nện xuống khiến nó càng cuồng bạo hơn. Bọ ngựa đập cánh từ trên cao vọt xuống tới. Ngão Thiết thú thấy vậy mất bình tĩnh, cứng da đầu nhảy vào phạm vi công kích của Vô Định Kim Hoàn lao vào bọ ngựa.