Thiên Thư nói, nếu tốc độ thời gian trôi là nhất trí, pháp tắc và lực lượng vốn có của hắc ám luyện ngục đã sớm nghiền áp đám người Tô Kính. Vũ trụ này không có ý chí, là món đồ chơi chủ thần chế tạo ra, nó là lồng giam, cũng là sân khấu bố trí âm mưu.
Nếu hắc ám luyện ngục chậm rãi diễn biến, chủ thần nào có nhiều thời gian săn sóc như vậy, thời gian một so với một trăm đã xem như quá chậm. Nếu không phải vấn đề tiêu hao, chủ thần đã sớm đốt cháy giai đoạn gia tăng nhanh hơn.
Trước kia đám người Tô Kính không rõ điểm ấy, sở dĩ không có chọn phương thức chiến đấu cực đoan là tin tưởng chủ thần không có nông can nhàm chá như thế, cho rằng dùng món đồ chơi là có thể giết chết mọi người.
Thẳng đến khi cường giả trên đại lục đạt tới bình cảnh, đám người Tô Kính mới hiểu ra vấn đề thời gian trôi qua.
Trong thế giới bình thường, một người muốn đạt tới cảnh giới Chân Tiên đỉnh phong, thời gian ngàn năm là không được. Trừ phi thời gian có vấn đề. Mà Tô Mộ cũng có pháp tắc thời gian, thông so sánh và phát hiện lỗ thủng của hắc ám luyện ngục.
Chủ thần dùng năng lực cường đại nâất của hắn sáng lập hắc ám luyện ngục. ---- Tô Kính cũng sử dụng Long Xà Bát Cảnh Hồ của mình đưa ra suy đoán và kết luận.
Vũ trụ này, tốc độ thời gian trôi gấp trăm lần bên ngoài. Ở chỗ này ngàn năm tương đương bên ngoài trăm năm.
Tô Kính có thể gia tăng thực lực những người này lên Kim Tiên lục phẩm thuần túy là bởi vì hắn nhìn thấu pháp tắc nơi này có lỗ thủng, sau khi khám phá ra bí mật thời gian, nơi này không có bí mật gì, trong mắt Tô Kính đã không còn sót lại cái gì cả.
Qua nhiều năm như vậy, Thái Huyền Vu Thần Thiên phi hành vô công, đừng nói là thời gian ngàn năm, cho bọn họ cả tỷ năm cũng không có khả năng bay tới biên giới hắc ám luyện ngục.
Thế giới này bị vặn vẹo triệt để, cho dù phi hành thế nào cũng không thể tới hạn.
Chủ thần đùa bỡn thời không nhưng không thể đùa bỡn trí tuệ của đám người Tô Kính. Chỉ qua thời gian ngàn năm, đám người Tô Kính đã tìm ra âấu chốt của vấn đề.
Đối với chủ thần mà nói, thời gian mười năm hắn không cách nào hoàn thành bố cục bên ngoài.
Tô Kính suy nghĩ một lúc, hắn hiện tại bọn họ có thể thong dong đánh vỡ tinh bích hắc ám luyện ngục và rời đi, bên ngoài có cái gì? Không phải là ngôi miếu của chủ thần sao?
Cho dù hiện tại bốn người liên thủ cũng không có khả năng phá hủy miếu thờ, đi vào trong đó có khả năng bị chủ thần độ hóa. Song phương thu nhỏ chênh lệch không nhiều, nếu trực tiếp chiến đấu, Tô Kính còn không sợ, hắn không biết nên đối kháng năng lực độ hóa này như thế nào.
Máu chó của Khuyển Thập Lang không được, dưới Tiên Đế còn có tác dụng, đạt tới cảnh giới như chủ thần, máu chó của Khuyển Thập Lang có tác dụng cực kỳ nhỏ bé, có lẽ có thể thay đổi một ít chi tiết nhưng không thể quyết định vận mệnh.
Chủ thần là gia hỏa nắm giữ vận mệnh, trong nội tâm Tô Kính không có bất cứ biện pháp nhắm vào phù hợp nào.
Tô Kính lúc cảnh giới rất thấp đã i qua Tịch Diệt Phật quốc. Về sau còn chém giết phật đà, hắn vẫn khó nắm giữu toàn bộ lực lượng của Phật môn.
Đó là hệ thống tri thức cực kỳ khổng lồ, hoàn toàn không khác gì so với đạo môn.
Chính mình còn không có tu hành đến đỉnh điểm, chủ thần chính là Phật tổ chí cao vô thượng trong lịch sử Phật môn. Song phương chênh lệch cần phải có thời gian để đền bù, Tô Kính không có thời gian.
Hắn không có khả năng vẫn chờ ơợi ở chỗ này, chờ đợi chủ thần suy yếu chính mình.
- Các ngươi nói chúng ta nên đối mặt với
chủ thần như thế nào?
Tô Kính mở miệng hỏi thăm.
Vô Ưu công chúa và Thiên Thư đều không có trả lời, Tô Mộ nói:
- Lời này có lẽ hỏi chủ thần mới đúng.
Trong đầu Tô Kính có hào quang sáng lên, đúng vậy a. Nếu như chủ thần có thể độ hóa chính mình, vận mệnh va chạm nên đánh đám người bọn họ vào trong chùa miếu còn bớt việc hơn nhiều.
Thế nhưng chủ thần xếp đặt thiết kế một hắc ám luyện ngục, ý đồ ngăn chặn chính mình, nói cách khác chủ thần không có nắm chắc độ hóa bốn người bọn họ.
Nghĩ tới đây Tô Kính nói:
- Có lẽ ta muốn ra ngoài, các ngươi, chuẩn bị tốt chưa?
- Có thể.
Thiên Thư cầm theo thạch côn nhìn vào thế giới hắc ám. Trong thế giới này có vố thần linh sinh tử tiêu tan nên lạnh như đến cực điểm.
Đối với nàng mà nói, chiến đấu ngàn năm không thú vị.
Tô Kính gật gật đầu, hắn rút Nghịch Lân Mâu trong Long Xà Bát Cảnh Hồ ra ngoài sau đó đâm vào sau lưng, mũi mâu phá vỡ không gian, Tô Kính thúc dục đại lục va chạm về phía trước, lúc này bay ra khỏi hắc ám luyện ngục.
Phía trước chính là tinh không hỗn loạn, tại vị trí va chạm diễn ra, đám người Tô Kính đã thoát khỏi hắc ám luyên ngục.
Trong vũ trụ các loại năng lượng vô cùng hỗn loạn, va chạm mười năm trước, cho dù trải qua ngàn vạn năm cũng không có biện pháp khôi phục. Phạm vi mấy trăm tiên xích chung quanh, năng lượng cuồng bạo và hỗn loạn. Dưới Đại La Kim Tiên ở trong hoàn cảnh này sẽ chậm rãi chết đi.
Đám người Tô Kính đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết chủ thần làm trò quỷ gì.
Lại liên lạc minh quân, minh quân chiến đấu vô cùng thuận lợi, cũng không có bị khế ước giả công kích lần nữa. Khế ước giả bên ngoài bị thanh lý sạch sẽ, chủ thần xuất hiện và rời đi.
Chuyện này không hợp lý, thi triển vận mệnh thần thuật nhất định phải trả cái giá thật lớn. Không có phóng thích bất kỳ thần thuật nào là vô điều kiện. Lực lượng của thần thuật quá khủng bố, bốn người Tô Kính liên thủ với nhau cũng chưa chắc phá nổi, Hán Anh trực tiếp bị đụng chết, vũ trụ chi thương công kích cực kỳ cường đại nhưng chỉ triệt tiêu được một phần lực lượng.
Đổi lại Tô Kính đối mặt vũ trụ chi thương cũng bị đâm chết, chỉ có thể dựa vào hóa thân phục sinh mà thôi.
Trong va chạm đó, vũ trụ chi thương phóng thích toàn bộ uy lực, Hán Anh biến mất trên thế giới này, biến âất vô cùng triệt để. Thần thuật như thế dùng trêu đùa người ta sao?
Đám người Tô Kính vô cùng bất an, trong mười năm qua đã xảy ra chuyện gì?
Đám người bọn họ ở trong hắc ám luyện ngục nên không thể liên lạc với bên ngoài, sau khi đi ra cũng không rõ tình hình mười năm qua.
- Làm sao bây giờ?
Thiên Thư là người khẩn trương nhất, vu môn của nàn không có nội tình thâm hậu như đạo môn, cho nên nàng mới đáp lên cây tô Tô Kính, như thế có thể giúp vu môn phát triển.
Tình huống bây giờ là, Tô Kính không chịu được, vu môn cũng không kiên trì quá lâu.