Đầu ngón tay Vô Ưu công chúa búng nhẹ, phù giấy ở trên trời lặng lẽ đổi hướng. Vì sao càng chân thật hơn, như thể trên Ngọc Kinh thành có hai ngân hà giao nhau.
Tô Kính nhìn khuôn mặt Vô Ưu công chúa, không kiềm được cảm thán rằng:
- Nguyệt xuất kiểu hề. Giảo nhân liêu hề.
Vô Ưu công chúa nhìn trời đầy sao và một vầng trăng sáng, tâm tình vui vẻ nói:
- Ta nghe hiểu, Tô Kính đang nói trăng rất đẹp, ta cũng đẹp, nhưng thơ của ngươi nghe hơi kỳ.
Tô Kính cười nói:
- Vô Ưu, khi ta khen nàng đẹp thì nàng nên nói ta cũng đẹp trai.
Vô Ưu công chúa trợn to mắt hỏi, cố gắng khiến mình trông hơi ngốc:
- Tại sao?
- Không làm việc nhàm chán sao khiến cuộc đời có sức sống?
Vô Ưu công chúa bị câu này xúc động, vỗ tay nói:
- Nói rất đúng! Vậy Tô Kính mau lấy ra khôi lỗi, hôm nay chúng ta bày tiệc rượu.
- Bày tiệc rượu?
- Hài tử tròn trăng, phải mời khách.
- A? Thế này không tốt lắm?
Vô Ưu công chúa nhảy xuống xích đu, thúc giục Tô Kính:
- Có gì không tốt, ta nói tốt là tốt! Mau lên!
Vô Ưu công chúa không có trí tuệ quỷ như Lâm Tạ Hồng, nhưng nàng có sự ngây thơ hơn Lâm Tạ Hồng, hoàng đế cố ý để nàng giữ lại vẻ thơ ngây.
Vì đó cũng là một phần đạo tâm của Vô Ưu công chúa, thích hợp tính cách nàng nhất.
Hôn nhân bị phụ thân chỉ định, nàng cũng không biết làm sao. Khác với người ta, Vô Ưu công chúa bất đắc dĩ vì biết mình sắp đối mặt khó khăn gì, hiểu rõ tương lai mình sẽ làm chuyện gì.
Nếu như Vô Ưu công chúa không chịu trách nhiệm thì phụ thân cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng nàng còn mặt mũi gì yêu cầu phụ thân dùng nguyên lực lượng đế quốc giúp đỡ nàng?
Nhưng Vô Ưu công chúa vẫn ôm ước mơ to lớn xa vời với cuộc hôn nhân này. Danh tiếng của Tô Kính rất xấu nhưng Vô Ưu công chúa không tin, nàng chỉ tin vào đánh giá của phụ thân. Tô Mộ đề cử Tô Kính, Vô Ưu công chúa nhớ kỹ. Cuối cùng Tô Kính biểu hiện trong lễ trưởng thành khiến nàng càng mong chờ nhiều hơn nữa.
Tình hình bây giờ vốn nên là Vô Ưu công chúa bảo vệ Tô Kính, nên là nàng nghĩ cách giải quyết vấn đề. Kết quả là Tô Kính đùa nàng vui vẻ, chơi ngất trời trong không gian yêu dị.
Khôi lỗi giấy là thứ có sức chiến đấu rất yếu, tiêu hao diện tích phù giấy rất lớn, sẽ không có người chế tạo thành đơn vị chiến đấu. Luyện khí sĩ thương dùng khôi lỗi giấy dọn dẹp nhà cửa hoặc biến ra các loại yêu thú làm tọa kỵ, cao cấp hơn phù văn ngựa giáp nhiều.
Một khôi lỗi giấy sau khi được chế tạo ra sẽ càng lúc càng mạnh mãi đến khi phù giấy bị rách. Nếu không kiểm soát lực lượng tăng lên thì khôi lỗi giấy rất nhanh sẽ không chịu nổi lực lượng mà tan rã. Về bản chất những khôi lỗi giấy biết tự tu hành, khôi lỗi kim loại thì không có năng lực này, không có sức chịu tải mạnh, không thể trưởng thành.
Tô Kính đã sớm viết xong đủ phù giấy, hắn có thể khống chế cỡ mấy ngàn khôi lỗi giấy. Nhưng muốn điều khiển thoải mái, khiến mỗi khôi lỗi giấy sống động như thật thì một trăm con là cực hạn. Đây còn là vì Tô Kính đã nghiên cứu Bách Quỷ Dạ Hành Y, không thì muốn khống chế nhiều khôi lỗi giấy như vậy hắn chỉ có thể chờ đợi đến khi Trúc Cơ.
Hai trăm khôi lỗi giấy bề ngoài biến đổi thế nào đều giao cho Vô Ưu công chúa đắp nặn. Hai người đến bờ bên kia ven hồ, nơi này là đại sảnh rộng rãi, một mặt hướng nước, đặt bình phong pha lê. Trong đại sảnh hình chữ nhật có mười cái bàn, mỗi bàn có tám chỗ ngồi.
Tô Kính chưa từng chơi trò gia đình, Vô Ưu công chúa cũng vậy, may mà nàng có nhiều lần kinh nghiệm bày tiệc rượu.
Thấy Vô Ưu công chúa bày mười cái bàn, Tô Kính hỏi:
- Để ai ngồi chung với ai đây?
Vô Ưu công chúa cười nói:
- Khương
gia và Tô gia không cần đến dự bữa tiệc này, chỉ còn hai mươi nhà thế lực, hai nhà ngồi một bàn. Người Thần Mộc Đạo Cung tốt nhất, chưa từng tham gia đấu đá với nhau, tuy giấu nhiều luyện khí sĩ cảnh giới Kim Đan, trong âm thầm vẫn báo cho phụ thân biết. Để người Thần Mộc Đạo Cung ngồi cùng với người Khổng Tước Đạo Cung đi, uống rượu cũng thoải mái chút.
Vô Ưu công chúa ôm một khôi lỗi giấy, đặt hai tấm thẻ vào vị trí gần nước.
Tô Kính nghiêm túc lắng nghe, lời Vô Ưu công chúa nói là thái độ của hoàng thất đối với những thế lực lớn này.
Tô Kính không có nhiều lòng trung thành với Tô gia, nhưng tính toàn thế giới thì Tô gia là căn cơ của hắn. Mấy thế lực khác có tan vỡ cũng chẳng hề gì với hắn, nhưng Tô gia phải tồn tại.
Vô Ưu công chúa lại đặt một tấm thẻ:
- Tô Kính không thích Thanh Dương Đạo Cung, ta cũng vậy. Mấy tên này khá ngốc, cho ngồi cùng Chúc Long Đạo Cung đi. Người chúc Long Đạo Cung khá bá đạo, để người Thanh Dương Đạo Cung tự cầu nhiều phúc.
Vô Ưu công chúa đặt các tấm thẻ xuống vị trí, Tô Kính đã đoán được đại khái mười hai Đạo Cung, tám gia tộc có địa vị thế nào trong lòng hoàng thất.
Vô Ưu công chúa kêu lên:
- Phò mã.
Tô Kính không phản ứng lại.
- Phu quân?
- Tướng công?
Vô Ưu công chúa quát to:
- Tô Kính!!!
Tô Kính tiếc nuối nói:
- Hình như còn có nhiều xưng hô nữa.
Vô Ưu công chúa ôm một trẻ sơ sinh biến ra từ khôi lỗi giấy nhét vào ngực Tô Kính:
- Tới lượt ngươi ôm, ta bận rộn như vậy mà ngươi không thể giúp chút gì sao?
Tô Kính kêu oan:
- Ta đang làm đồ ăn!
Hắn điều khiển khôi lỗi giấy đang bận rộn trong phòng bếp.
- Ngươi thật là...cho họ ăn chút hoa quả được rồi. Cho bọn họ đồ ăn rất mắc, ngươi không làm chủ gia đình không biết bữa cơm này làm chúng ta mất bao nhiêu tiền!
Giọng Tô Kính rất nhỏ, nghe không giống như đang cãi lại:
- Cũng không thể quá nghèo nàn, người ta đến mang theo quà.
Vô Ưu công chúa hùng hồn răn dạy Tô Kính:
- Ngươi không biết sao? Sau khi hài tử tròn trăng thì mỗi ngày chúng ta phải cho nó tắm dược, dùng chân khí trợ giúp nó bài trừ chất độc, cái này cần tiêu hao đan dược đẳng cấp gì? Không chỉ thế, hài tử làm sao có thể tám tuổi đến Tiên Thiên kỳ? Ít nhất cũng phải mười sáu tuổi Trúc Cơ, ngươi nghĩ quốc khố là của nhà chúng ta sao?
Tô Kính nhanh chóng chịu thua:
- Vậy ta kêu nhà bếp tắt lửa, phái người đi hái trái cây.
Vô Ưu công chúa nói đúng, đứa nhỏ là tốn tiền nhất, vì trẻ con mới sinh rất yếu ớt, bình thường không thể tu luyện. Chỉ có gia tộc thế gia mới cho con nít từ nhỏ dùng dược vật cường hóa huyết mạch. Loại cường hóa này bắt đầu khi đứa nhỏ thôi nôi, một chút khí tiên thiên ở trong thai chưa tán đi, trở về Tiên Thiên dễ hơn. Nếu không thì thiên tài đến mấy không thể nào mới sáu tuổi liền đến trình độ này.