Ở biên quan bắc vực Lâm Tạ Hồng và phụ thân từng gặp đại nhân vật, nhưng lần đầu tiên dối mặt người như Tiêu Dao Hầu. Phụ thân có mạnh đến mấy cũng chỉ lẻ loi một mình, khó sử dụng được chiến trận phối hợp hung mãnh nhất của Binh gia.
Toàn thiên hạ đối địch với mình khiến Lâm Hoành Sơn sống hết sức thận trọng, tất cả cũng chỉ vì nữ nhi. Phụ thân sống vất vả vì mình khiến Lâm Tạ Hồng nhỏ tuổi mà tâm trí đã rất chín chắn, nàng không dám càn quấy tại đây nếu không những gì phụ thân đã cố nhẫn nhịn đều vô nghĩa.
Lầu cao mười ba tầng ở dưới chân cường giả dù không sử dụng công pháp gì thì chỉ vài giây là lên đến đỉnh. Rất nhanh Lâm Hoành Sơn được đưa đến trước cửa thư phòng, có mấy khách khanh ủ rũ đứng ngoài cửa.
Cửa thư phòng mở ra, một khách khanh mặc áo trắng bước ra, mặt ủ mày chau. Khách khanh áo trắng nhìn Lâm Hoành Sơn một cái rồi lờ đi, kêu đồng bạn sau đó nhường đường cho nữ nhân mặc váy đen.
Từ bên trong vọng ra giọng nói lạnh lùng cứng nhắc:
- Kêu Lâm tiên sinh tiến vào.
Là Tiêu Dao Hầu, có vẻ tâm tình của gã rất tệ, không biết xảy ra chuyện gì.
Lâm Hoành Sơn nắm chặt tay nữ nhi bước vào trong, nữ nhân mặc váy đen khép cửa lại sau lưng gã, nàng cũng lách người vào trong.
Trên khuôn mặt điển trai của Tiêu Dao Hầu lấp lóe ánh sáng xanh liên hồi, làn da thẩm thấu ra từng đợt chân khí đã không thể ức chế.
Kim Đan lục trọng viên mãn, lực lượng của Tiêu Dao Hầu đang ở thời kỳ khó kiểm soát. Lâm Tạ Hồng trốn sau lưng phụ thân, Tiêu Dao Hầu rò rỉ lực lượng khiến nàng thấy khó chịu.
Tiêu Dao Hầu cười cười, hít sâu, chân khí trên mặt bị hút vào da.
Tiêu Dao Hầu chỉ cái ghế trước mặt, gã đứng sau bàn học:
- Lâm tiên sinh, kêu tiên sinh đến vì có việc muốn bàn.
Lâm Hoành Sơn lắc đầu nói:
- Tạ ơn Hầu gia nhưng tiểu nữ không chiụ nổi chân khí mà Hầu gia tiết ra ngoài, ta đứng được rồi.
- Nữ nhi của tiên sinh...
Mặt Tiêu Dao Hầu lại thoáng hiện ánh sáng xanh trông hơi dữ tợn, trái tim Lâm Hoành Sơn treo cao.
Tiêu Dao Hầu cười nói:
- Lúc tiên sinh vào kinh trên đường gặp một người tên Diệp Thiêm?
- Đúng vậy!
Tiêu Dao Hầu nhìn Lâm Hoành Sơn, đầy ẩn ý nói:
- Người này là đệ tử của Thanh Dương cung, rất được sư phụ của hắn yêu thương.
Lâm Hoành Sơn bình tĩnh nói:
- Có Hầu gia ở tgì ta sợ gì.
- Nhưng ta không phải hoàng đế của đế quốc, khi đối diện Đạo Cung chưa chắc bảo vệ tiên sinh được. Tiên sinh không ở kinh sư nên không biết mỗi năm vào ngày năm tháng năm mười hai Đạo Cung trong kinh thành sẽ toàn thiên hạ lựa chọn nhân tài sử dụng, hễ được mười hai Đạo Cung vừa mắt thì hài tử không môn không phái đều bị đưa vào Đạo Cung, trở thành đệ tử của Đạo Cung. Diệp Thiêm đó lòng dạ hẹp hòi điểm danh muốn nữ nhi của tiên sinh vào Thanh Dương cung thì...Lâm tiên sinh, ta không có quyền lực ngăn cản, tiên sinh định làm thế nào?
Lâm Hoành Sơn cau mày, gã thật sự bối rối. Lâm Hoành Sơn có nghe về việc Đạo Cung tuyển chọn thiếu niên, bên ngoài gọi đó là Đăng Thiên Thang, có nhiều thử thách. Nếu đệ tử hạch tâm nêu tên đòi người thì sẽ bỏ qua quá trình thử thách, tức là nếu Diệp Thiêm mở miệng vậy nữ nhi của gã chắc chắn sẽ bị đưa vào Thanh Dương cung.
Diệp Thiêm là đạo sĩ theo kiểu thải bổ, đưa nữ nhi cho gã sẽ bị hủy hoàn toàn. Hiện tại dù Tiêu Dao Hầu nêu yêu cầu gì thì Lâm Hoành Sơn không cách nào từ chối.
Tiêu Dao Hầu cười hỏi:
- Hay là để nữ nhi của Lâm tiên sinh bái ta làm sư phụ đi?
Lâm Hoành Sơn kinh ngạc hỏi:
- Hầu gia?
Lâm Hoành Sơn
chưa từng nghĩ đến yêu cầu này.
Tiêu Dao Hầu kiên nhẫn giải thích rằng:
- Nếu là đồ đệ của ta thì đương nhiên Thanh Dương cung không dám cứng rắn cướp. Thế lực của Tô gia ở Dực châu không nhỏ hơn Thanh Dương cung, ta để Lâm Tạ Hồng chính thức bái sư, xem như là bệ hạ muốn nàng vào cung cũng phải được ta đồng ý.
Lâm Hoành Sơn giữ im lặng, nữ nhi của gã cho đến nay không tu luyện Ngũ Luân Binh gia vì chưa trưởng thành, chỉ có thể đặt nền móng. Đối với Binh gia cách tu luyện của nam nữ có sự khác nhau.
Bắt đầu thì nam có thể tu luyện Thần Binh Luân ngay, nữ cần chờ mười bốn tuổi mới được. Nếu tu luyện Thần Binh Luân sớm thì khi nữ nhân lớn đến hai mươi tuổi không thể phát dục, sẽ không ra nam chẳng ra nữ. Tuy có cách giải quyết vấn đề này nhưng chờ nữ nhân tu luyện ra Thiên Địa Luân mới phát dục đặc điểm của nữ giới.
Lâm Tạ Hồng tu luyện ngũ đại pháp chú sớm thì theo tuổi lớn dần sẽ bị người phát hiện không ổn. Cho nên Lâm Hoành Sơn luôn không truyền dạy bí pháp Binh gia cho Lâm Tạ Hồng.
Bái Tiêu Dao Hầu làm sư phụ?
Lâm Hoành Sơn bỗng muốn cười lớn. Tiêu Dao Hầu định lôi kéo gã? Lâm Hoành Sơn là một nhân vật khá quan trọng ở biên quan bắc vực, không thiếu đệ tử thân tín, có nhiều bằng hữu trong tướng lĩnh. Nhưng nếu Lâm Hoành Sơn bị lộ thân phận thì cả nhà Tiêu Dao Hầu sẽ bị gã hố chết.
- Lâm tiên sinh, việc nữ nhi của tiên sinh tính ra thì cũng tại bản hầu mà ra. Bản hầu sẽ tổ chức nghi thức chính thức để tiểu cô nương bái sư, Tô gia Dực châu sẽ phái người đến, trong cung cũng sẽ có chỉ. Hai phu phụ ta sẽ hết sức dạy dỗ nàng.
Lâm Hoành Sơn lùi ra sau một bước chắp tay thi lễ:
- Nguyện hiệu mệnh vì Hầu gia!
Nghe câu đó đuôi mày Tiêu Dao Hầu lộ nét vui mừng, gã ở Nam Cương quá lâu, muốn thò tay vào biên quan bắc vực nhưng phải tìm cơ hội. Lý gia Định châu chắn ngang chính giữa, Đại Tư Mã như Tiêu Dao Hầu đành bất đắc dĩ không làm gì được.
Tranh đoạt quyền thế là vấn đề rất buồn cười với luyện khí sĩ, nhưng trong Đông
Tần đế quốc ngươi có quyền thế càng lớn thì được tài nguyên tu luyện càng nhiều hơn. Sau khi Tiêu Dao Hầu đột phá Kim Đan lục trọng đang rất cần tài nguyên, huống chi dưới tay gã có nhiều cường giả, họ bán mạng cho gã thì gã phải phụ trách mấy thứ cần thiết việc tu luyện của họ.
Tiêu Dao Hầu tọa trấn kinh thành làm Đại Tư Mã, nhất đẳng hầu, thống lĩnh lục quân, nếu có xung đột với ai bị đánh mặt mũi bầm dập thì chỉ cần nói câu xin lỗi với hoàng đế, gói ghém đồ đạc biến về Dực châu.
Ngọc Kinh thành không cho giết người nhưng không cấm luyện khí sĩ luận bàn với nhau.
Luận bàn nói thì dễ nghe nhưng thật ra rất có thể là đánh hội đồng. Trong tay quý tộc nào chẳng có một đám tay đấm? Nghề tay đấm rất được ưa chuộng trong Ngọc Kinh thành, là đường ra tốt nhất cho luyện khí sĩ trừ mười hai Đạo Cung.