- Cái này dễ tính, ngươi là nhi tử của Tô Dương, dù không có chuyện này chúng ta cũng sẽ giúp đỡ. Ngươi tuyển chọn nơi xây thành.
Khi nói chuyện giữa Tô Tuyệt và Tô Kính xuất hiện bản đồ lập thể của Dực châu.Tô Kính nhìn trên bản đồ đánh dấu hàng trăm địa điểm thích hợp xây thành, mỗi cái hắn có thể dùng thần thức xem xét tin tức cụ thể. Tô Tuyệt thậm chí viết ý kiến của Tô gia lên đó cho Tô Kính tuyển chọn nhanh.
Tô Kính đọc lướt nhanh qua, đầu ngón tay nhẹ búng, một lũ chân khí lóe sáng chọn trúng một nơi.
Tô Tuyệt xem lựa chọn của Tô Kính:
- Không ngờ ngươi chọn nơi này, nó ở cực bắc, trong một năm có bảy, tám tháng là thời kỳ đóng băng. Ngươi có chắc không?
Tô Kính gật đầu nói:
- Ta xác định, nơi này ven biển, ta sẽ thiết kế một ít chiến hạm, có lẽ tương lai hữu dụng. Mỗi năm có mấy tháng làm thí nghiệm là được.
- Vậy tùy ngươi, chỗ này không xây Băng Tuyết trường thành, mạn băng là núi non chập chùng, khá hoang vắng, phía đông gần biển, phía nam cách sông vận chuyển hơn một trăm dặm. Nhiều đồi núi, địa thế phức tạp ngược lại thích hợp luyện binh. Nhưng không có gì sản xuất, ngươi muốn săn bắn phải xuống biển.
- Tô Mộ trở thành trưởng lão sẽ được quyền lợi gì?
- Tòa thành mới thuộc về nàng, chiều dài tường thành không vượt qua ba dặm. Một trăm dặm ngoài thành là lãnh địa của nàng. Nhưng ngươi chọn vị trí ven biển, có thể từ phía đông thiếu lãnh địa mở rộng hướng tây tám mươi dặm. Trong thành có thể đặt một truyền tống trận, vì suy xét đến Tô Mộ có lĩnh cung phụng của trưởng lão cũng không sử dụng được nên ta sẽ kiến thiết trận pháp truyền tống thanh âm cho các ngươi, đại khái kéo dài mười giây, tiêu phí thì không vượt mức đối với các ngươi.
Tô Kính làm vẻ mặt thất vọng.
Tô Tuyệt khẽ thở dài:
- Ngươi còn chưa biết đủ? Có mảnh đất tư nhân trong Dực châu, có thể dựng lên thành trì, cái này quý giá hơn tước vị Viễn Hương Bá của ngươi nhiều. Tô Kính, nói thật với ngươi là khi ngươi rời khỏi Ngọc Kinh thành là người Tô gia đã đi hỏi han nha hoàn của ngươi.
Tô Kính vốn đã bình tĩnh lại bỗng chốc lạnh lẽo, chợt nghĩ nếu bị hỏi ra cái gì không ổn e rằng chờ đợi hắn không phải Tô Tuyệt mà là các trường lão khác. Tô Tuyệt tuyệt đối không ra tay với người Tô gia.
May mắn hắn gieo hạt giống thần binh cho tám nha hoàn đều bị vỏ trứng bao lại, dù dùng chân khí tra xét nếu không mở ra vỏ trứng thì không điều tra được gì. Ngoài ra Tô Kính dùng cách thôi miên giải quyết tám nha hoàn, dùng thuật đạo rối loạn thần thức của họ. Nếu bị hỏi bí mật mỗi nha hoàn có cách nói khác nhau nhưng ăn khớp với nhau.
Cũng nhờ lúc ở Trái Đất Tô Kính nhận huấn luyện hoạt động gián điệp, chuyện gì cũng chuẩn bị nhiều mặt nếu không khó mà qua ải này.
Tô Tuyệt nói:
- Nếu không thì ngươi nghĩ sự việc sẽ dễ dàng vậy sao? Ngươi là nhi tử của Tô Dương, cống hiến như vậy cho Tô gia, tiến cử muội muội của ngươi làm trưởng lão trong môn là hợp tình hợp lý. Nhưng trưởng lão chúng ta vì toàn gia tộc, không thể nâng cao đãi ngộ cho Tô Mộ thêm nữa.
Lúc này Tô Kính đã không có tâm tình cò kè mặc cả, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Ở trước mặt Tô Tuyệt áp lực quá lớn, lỡ bị tan vỡ tinh thần thì mọi thứ muộn màng.
- Tô Kính, ngươi ra ngoài trước đi, Tô Mộ ở lại kế thừa thân phận trưởng lão, ta còn có chuyện muốn nói với nàng.
Tô Kính chậm chạp đứng dậy hành lễ, quay về đường cũ. Ra khỏi Phục Ma đài nhưng Tô Kính không dám thả lỏng, vẫn giữ bộ dạng trầm tư.
Tô Đồ đi ra nói với
Tô Kính:
- Ta mang ngươi đi gặp thuộc hạ của mình, nghe nói ngươi mang một đám người ở Hà châu đến?
- Vâng, ở chợ Mã gia.
- Bọ họ không thể vào Phục Ma thành, ta đã phái người đưa họ đi lãnh địa của Tô Mộ.
- Đa tạ.
- Tạ cái gì, gia tộc chưa chuẩn bị việc của ngươi, dàn xếp người mình xong ngươi phải trở về Phục Ma đài giải quyết bản vẽ trước. Ngươi tạm thời không rảnh lo cho những người chợ Mã gia, việc xây thành gia tộc sẽ làm thay cho.
Tô Kính hổ thẹn, mới rồi còn thấy mình bị lỗ giờ ngẫm lại Tô Mộ thành trưởng lão là một bước lên trời. Hắn đưa ra phương án chiến xa là chính xác, nếu là hạm bay vận binh trông thì rất đẹp nhưng khó thể nhanh chóng hình thành sức chiến đấu. Chiến xa thì khác, dù lập tức thay những chiến xa cũng không làm quân đội đế quốc bối rối, có thể dùng thời gian ngắn nhất thích ứng nó, nâng cao sức chiến đấu.
Tô Đồ mang theo Tô Kính đi gặp Mã Siêu, Quân Vô Tà. Tô Kính kêu hai người kiên nhẫn nhờ, mình có việc quan trọng cần hoàn thành. Ý Mã Siêu là muốn rời khỏi Phục Ma thành ngay, đi chỗ xây thành hội hợp với người Mã gia. Quân Vô Tà thì muốn tu luyện ở đây vài ngày, dù sao đến Phục Ma thành một lần không dễ dàng, vừa đúng dịp ngày Tô gia ăn mừng, nguyên khí thiên địa trong thành cực đậm, khi tu luyện sẽ được nhiều ích lợi.
Tô Kính nói:
- Mã Siêu, ngươi ở lại đi, giờ không ai chuyên đưa ngươi qua. Ưng Dương và Khuyển Thập Lang phải cùng ta, Tô Mộ có việc cần làm.
Mã Siêu bất đắc dĩ nói:
- Vâng thưa chủ công.
Mã Siêu đành ở cùng Quân Vô Tà, đợi Tô Kính và Tô Mộ.
Tô Kính biết cảnh giới của Mã Siêu thấp nhưng ánh mắt xa, tu luyện trong Phục Ma thành mấy này đối với gã chỉ là dệt hoa trên gấm. Đi theo Tô Kính thì tương lai Mã Siêu sớm muộn gì có càng nhiều cơ hội kiếm tài nguyên tu luyện, sớm đi xây thành, sớm hòa nhập vào quân đội của Tô Kính mới là quan trọng nhất.
Quân Vô Tà quen làm tán tu nên không có ánh mắt đó.
Dàn xếp hai người xong Tô Kính mang theo Ưng Dương, Khuyển Thập Lang trở lại Phục Ma đài.
Tô Đồ cười nói:
- Tô Kính, có phải là rất thất vọng với tán tu không?
- Không tính là thất vọng, dù sao là đỉnh Trúc Cơ, ta khó chiêu mộ được nhân tài như vậy trong Tô gia. Không thích hợp quân đội thì ta cho hắn đi lãnh đạo tăng binh, chuyên môn tấn công tà thuật sư kẻ địch. Thước có sở đoản, tấc có sở trường.
Mắt Tô Đồ sáng rực, mỉm cười nói:
- Câu này nói đúng, ngày mai ta mới rời khỏi Phục Ma thành. Tô Kính huynh đệ có muốn rút thời gian cùng nhau tham thảo Thanh Minh Chân Giải không?
Tô Kính như bị sét đánh, Tô Đồ đã là Kim Đan nhị trọng, hắn còn chưa Trúc Cơ mà cùng nhau tham thảo tu luyện tâm đắc?
Thấy Tô Kính do dự, Tô Đồ chân thành nói:
- Chỉ có hai chúng ta giao lưu, tối đa nửa canh giờ, sẽ không chậm trễ việc của ngươi.