Hồng Liên Bảo Giám

Kẻ yếu phản kích (1)


trước sau

Tiêu Dao Hầu phất tay kêu Đại Quản Gia nhanh đi làm việc:

- Ngươi đi xem thử, dù không có vấn đề cũng phải theo dõi hắn.

Nhị Quản Gia đến trước cửa phòng, vẻ mặt căng thẳng.

Tiêu Dao Hầu ít khi thấy bộ dạng không cười của Nhị Quản Gia:

- Có chuyện gì?

Nhị Quản Gia trả lời đơn giản

- Một con thanh khuyển chết, ngay trong hoa viên.

Tiêu Dao Hầu cau mày. Hầu phủ rất lớn, trong viện nuôi một số yêu thú để canh cửa. Hầu phủ có tư binh nhưng không thể quá đông được, đa số quý tộc chỉ nuôi một số yêu thú tăng phòng ngự.

Thanh khuyển, mỗi con có trình độ luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ, sức sống rất dẻo dai, cảm giác cực nhạy bén. Một con thanh khuyển lặng lẽ chết đi thì chắc chắn có chuyện lạ.

Không nói đến Tiêu Dao Hầu thầm thắc mắc, hôm nay tâm tình của Lâm Hoành Sơn rất tốt.

Lâm Hoành Sơn nằm mơ cũng không ngờ nữ nhi bái Tiêu Dao Hầu làm sư phụ, gã luôn hy vọng nữ nhi tu đạo để che giấu thân phận truyền nhân của Binh gia. Làm đệ tử của Tiêu Dao Hầu là cách giấu diếm tốt nhất.

Mọi thứ như trong mơ, nguyên Binh gia chỉ còn ba chi nhánh, hai nhánh khác giống như bên Lâm Hoành Sơn đều là nhân tài điêu linh, nhân vật trung tâm còn sót lại chưa đủ mười người, sống được đã là may, không ai mơ phục hồi lại Binh gia hưng thịnh.

Bây giờ thì Lâm Hoành Sơn hơi mơ về điều này.

Nếu để Tô Kính tiến giai Kim Đan thì ít nhất sống ngàn năm, hắn âm thầm gieo rắc hạt giống Binh gia sẽ dễ dàng hơn. Lúc Lâm Hoành Sơn ở biên quan bắc vực không dám làm điều đó, nếu để Tô Kính ở trong quan hoạt động sẽ dễ dàng nhiều. Ai cũng sẽ không ngờ thế tử Tiêu Dao Hầu là truyền nhân của Binh gia.

Lâm Tạ Hồng ở riêng một viện lạc, quanh viện có mười mấy thân binh của Tiêu Dao Hầu canh gác.

Trong Hầu phủ tất nhiên sẽ không có người ngoài tiến vào, nhưng hôm nay đông người, các thân binh để phòng ngừa chuyện chẳng may. Nếu đánh nhau thì mười mấy thân binh tối đa chỉ xử lý được một luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, khách khứa đến chỉ tính cường giả Kim Đan đã có hơn mười người, hơn trăm Trúc Cơ kỳ, đám thân bình không dám lơ là.

Lâm Tạ Hồng thì không có cảm giác nguy cơ, mấy ngày qua mỗi ngày nàng theo phu nhân Tiêu Dao Hầu tu luyện thuật đạo, trên người không còn mặc giáp da cũ nát mà thay đạo y muôn hoa.

Đệ tử Đạo Môn có xuất gia có người thì không. Người xuất gia mới mặc đạo bào, hình thức đơn giản, mộc mạc. Đệ tử Đạo Môn không xuất gia mặc đạo y hoa lệ hơn nhiều. Đạo y trăm hoa này khá hiếm thấy, lúc luyện chế cần dùng tinh hồn yêu vật loài hoa mộc.

Lâm Tạ Hồng đổi quần áo, tóc đen bện hai búi tóc thiếu nữ, bộ dạng khác hẳn lúc mới đến Hầu phủ.

Lâm Tạ Hồng đang ngồi trước gương to chấm đất, vú già đứng sau lưng chải tóc cho nàng. Ngón tay mềm mại loay hoay một kim tiền, đó là quà Tô Kính tặng cho nàng.

Lâm Tạ Hồng đang ở giai đoạn Dẫn Khí Nhập Thể, luyện hóa kim tiền chỉ mất ba ngày. Không gian trong kim tiền không lớn, chưa đến ba thước, Lâm Hoành Sơn có trang bị không gian cường đại hơn nhưng nàng không mở ra được.

Món quà này thật thú vị nhưng Tô Kính thật sự là người tốt sao?

Trong kim tiền có quà khác nữa. Tô Kính không có nhiều tích góp, vật phẩm tư nhân toàn là trước khi hắn xuyên việt, thế tử Tiêu Dao Hầu cũ cướp về. Thân phận của thế tử dù cao quý nhưng không có bằng hữu mạnh thật sự, đồ vật sở hữu ít đến tội so với luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ.

Nên Tô Kính chỉ tặng một món pháp bảo cho Lâm Tạ Hồng.

Pháp bảo có hình chữ nhật, dài một thước hai tấc, rộng bốn tấc, lôi văn dày đặc, đỏ thắm như máu, thoạt trông
khá đẹp. Nhưng người có chút thưởng thức sẽ biết pháp bảo này chỉ là một món phù pháp, luyện chế lớn như vậy vì chất liệu không tốt, không thể áp súc không thì sẽ không chịu nổi cấm chế phù lục đẳng cấp pháp bảo, sẽ tự động tan vỡ.

Hơn nữa pháp bảo này tràn ngập yêu khí, hiển nhiên là luyện khí sĩ yêu tộc luyện chế ra. Bình thường nếu là tán tu yêu tộc có thể Khí Phản Tiên Thiên đã là trời thương, yêu tộc Trúc Cơ kỳ càng hiếm thấy. Luyện khí sĩ yêu tộc luyện chế pháp bảo thô sơ hơn nhân loại luyện chế nhiều.

Pháp bảo này có cái tên gọi là Hắc Thủy Hồng Lôi, do một con lý yêu luyện, dùng vảy của nó làm chất liệu có thể bắn ra một thủy lôi. Yêu tộc rất ít có thể tu luyện lôi pháp, lý yêu có chút huyết mạch giao long, bẩm sinh cảm ngộ lôi pháp nhưng chỉ có thể dùng vảy rụng ra của mình luyện chế pháp bảo.

Thứ này uy lực lớn nhưng đó là đối với phàm nhân, còn với luyện khí sĩ thì công kích của pháp bảo này rất rời rạc, dễ chặn lại.

Nhưng Lâm Tạ Hồng rất thích pháp bảo này, nếu ở biên quan bắc vực thì nó rất đáng giá. Bắn ra một lôi pháp nếu đối phương không có tế ti thì quân đội Hoang nhân gì cũng không ngăn được.

Lâm Tạ Hồng thường cùng phụ thân làm thám báo đi khắp nơi điều tra bộ lạc Hoang nhân gần đế quốc. Trong Hoang nguyên sinh tồn khó khăn, dù chỉ có một chút hy vọng thì thì Hoang nhân vẫn liều lĩnh muốn thử đi vào biên cảnh đế quốc cướp bóc.

Bọn họ không thể dùng thuật đạo trồng trọt, không có quốc gia cường đại ủng hộ họ làm. Tế ti hay trưởng lão bộ lạc đều không cho phép Đạo Môn vào Hoang nguyên, càng không cho Hoang nhân học thuật đạo.

Nên biên giới đế quốc thường là lằn ranh giữa thiên đường và địa ngục.

Đế quốc có nhiều người nghèo hơn nữa cũng không ai chết đói, càng không mệt chết. Mỗi năm có hơn mười vạn Hoang nhân chết vì đói lạnh, nhiều đứa trẻ Hoang nhân vừa sinh ra đã phải gánh lấy vận mệnh này.

Nên Hoang nhân muốn chiến đấu với đế quốc và bộ lạc khác, không có sự lựa chọn khác.

Lâm Tạ Hồng phân biệt về lực lượng qua quân đội, bộ lạc Hoang nhân. Hắc Thủy Hồng Lôi này có thể sử dụng lặp lại, ít nhất có thể kích phát mấy trăm lần.

Trong cất chứa của thế tử Tiêu Dao Hầu thứ này đứng sau không gian kim tiền.

Lâm Tạ Hồng nhìn mình trong gương, thở dài như người lớn.

Vú già đứng sau lưng nàng cười nịnh:

- Tiểu thư...Không không không không, người là đệ tử của Hầu gia, sau này mọi người phải gọi người là công tử. Công tử, hôm nay là ngày tốt cớ sao thở dài? Có chuyện gì mà đại điện không thể giải quyết thay công tử được?

Lâm Tạ Hồng ủ rũ nói:

- Ngươi rất khéo nói, ở biên quan bắc vực mọi người thường nói thẳng ruột ngựa.

Đến Hầu phủ này Lâm Tạ Hồng cảm giác như cá mất nước, không vui chút nào.

Vú già thật sự rất khéo nói:

- Trong phủ này chúng ta là người hầu nào dám nói thẳng ra.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện