- Không sao, dù gì là một đội quân yểm trợ, trước sau hao tổn quá nhiều, hình như không có kinh nghiệm tác chiến binh đoàn lớn. Giờ sĩ khí của bọn họ không tăng vọt như lúc vừa đến.
- Không thể không phòng, thế tử như thế này làm sao chiến đấu.
- Ha ha, ta nói rồi, tuyệt đối không ra khỏi tháp. Nếu tòa tháp này không bảo vệ ta được vậy ta đành trốn về Phục Ma thành mới xem như an toàn.
Vô Niệm đỏ mặt, lão không quá nắm chắc bảo đảm chiến tháp sẽ không bị công phá. Nói mạnh miệng thì được nhưng nếu Tô Kính chết, sau này Vô Niệm khó nói ra lời nào, nguyên Tâm Ý tông chỉ có kết cục là bị diệt môn.
- Thế tử về Hồ Lô khẩu an toàn hơn chút.
Tô Kính sửng sốt, cười nói:
- Vô Niệm, Phật môn chiến tháp có mấy phần nắm chắc sẽ không bị công phá?
- Thế tử, bếu đại quân quốc gia Tà Thần không nhằm vào Hồ Lô khẩu thì chiến tháp đã sụp đổ từ lâu. Năm ngàn tăng binh của ta đều tử chiến cộng thêm chiến tháp và chúng ta có thể sát thương mười vạn quân địch, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thua.
- Vậy ta ở trong tháp này xem kẻ địch có quyết tâm phá hủy chiến tháp không.
Vô Niệm nhăn mặt, ý hắn là muốn tử thủ không lùi nửa bước.
Tô Kính cười hỏi:
- Vô Niệm, ta còn không sợ thì ngươi sợ gì?
Vô Niệm như bị đánh tỉnh, Tô Kính không sợ thì lão sợ gì?
Từ binh pháp nếu kẻ địch tấn công thẳng vào tháp chứ không công kích Hồ Lô khẩu, chờ Phật môn chiến tháp bị đánh hạ thì tinh nhuệ đã hao tổn trên mười phần trăm, sĩ khí cũng bị hao mòn, còn tin tưởng gì đánh chiếm Hồ Lô khẩu?
Cách tốt nhất là chia ra mười vạn người giám thị Phật môn chiến tháp sau đó dồn sức công kích Hồ Lô khẩu, đánh hạ Hồ Lô khẩu rồi quay về xử Phật môn chiến tháp dễ như chơi.
Đối phương không biết Tô Kính là đương triều phò mã, cũng không biết hắn là thế tử của Đại Tư Mã Đông Tần. Dù có biết, so sánh thì Hồ Lô khẩu quan trọng hơn.
Vô Niệm nói:
- Thế tử đúng, là ta mất đúng mực.
Vô Niệm kêu tăng binh bảo vệ Tô Kính đi ra, không đưa về phòng mà lên tầng mười Phật môn chiến tháp, mời nhóm Tô Mộ lên cùng.
Tô Mộ thấy Tô Kính bị thương nhưng không quá lo, nếu bị dao động nền móng tu luyện hắn sẽ nói cho nàng biết trước. Hơn nữa có thuật đạo như Thuần Dương Động Tiên chân kinh, Tô Mộ và Tô Kính, miễn một trong hai người không chết thì bị thương cỡ nào cũng lành lại, cái này không cần lo.
Ngược lại Khuyển Thập Lang, Ưng Dương hết sức căng thẳng.
Ưng Dương xụ mặt đứng sau lưng Tô Kính, kiên quyết không dời vị trí. Khuyển Thập Lang hung tợn trừng hòa thượng già Vô Niệm như muốn xông lên cắn.
Vô Niệm cười khổ, liên quan gì lão? Tô Kính bị thương vì đối phó khí linh, Vô Niệm muốn giúp đỡ nhưng bị hắn đuổi đi. Giờ ngẫm lại Tô Kính kêu Vô Niệm tìm cách chắc cố ý nói cho khí linh nghe, cũng có ý bảo lão lánh mặt.
Dù sao không phải phe cánh thân thiết, Vô Niệm muốn được tin tưởng không giấu diếm gì còn cần một thời gian rất dài. May mắn bây giờ có bắt đầu tốt đẹp, Tô Kính đồng ý giao an nguy vào tay lão, chỉ cần Vô Niệm làm tốt thì việc Tâm Ý tông không còn rắc rối gì nữa.
Hôm sau phía cuối chân trời xa có từng hàng yêu thú lao nhanh tới, nhiều cỡ mười vạn. Chúng nó đầu sói, người có vảy giáp trông không giống vật thiên nhiên. Trong đàn yêu thú xen lẫn một số quái vật hai đầu, ba đầu.
Đối phương có tà thuật sư có năng lực triệu hoán!
Năng lực triệu hoán rất hiếm thấy ở Đông Tần đế quốc, Mang Sơn đạo phái có thể triệu hoán quái vật như cương thi trong các loại không gian địa phủ, nhưng tuyệt đối không phải yêu thú.
Trong yêu thú
địch có ít nhất một nửa không thuộc về thế giới này.
Càng đáng sợ ra đằng sau đại quân yêu thú là mấy vạn binh nô lệ, bọn họ khoác áo giáp thép cứng, thoạt trông có tà thuật bám vào. Đám binh nô lệ chạy kịp theo đàn yêu thú.
Vô Niệm do dự nhìn Tô Kính.
Tô Kính nói:
- Công kích cự ly xa, khi nào xuất hiện tinh nhuệ địch thì đóng chiến tháp lại, chỉ giữ ba tầng trên.
- Rõ!
Vô Niệm tuyên bố mệnh lệnh, cửa sổ Phật môn chiến tháp bắt đầu lấp lóe phật quang.
Đại quân yêu thú lao nhanh tới trước, không xông thẳng đến Hồ Lô khẩu mà cách Phật môn chiến tháp ba dặm vọt tối bên hông. Đây là kinh nghiệm học được từ đoạn thời gian chiến đấu trước, năng lực công kích cự ly xa của Phật môn chiến tháp khoảng ba dặm là cực hạn.
Phật quang trong Phật môn chiến tháp ẩn mà không phát, chờ đại quân yêu thú đi ngang qua mới bắn ra.
Lần này phật quang không biến ảo thứ gì, chỉ như mưa to đổ ập xuống.
Mặt đất như nghiêng theo, phật quang đánh ra liên miên bất tận. Phật môn chiến tháp như cơ pháo, tốc độ bắn ra phật quang không tả nổi.
Đại quân yêu thú bị bắn trúng, trong phút chốc giảm xuống mấy ngàn.
Đám yêu thú không chết, chúng nó lăn mấy chục vòng dưới đất rồi bò dậy cắn yêu thú cạnh mình. Công pháp của Phật môn khó chơi vì vậy, nếu bị phật quang xâm nhập thân thể, dù không bị tổn thương thực chất nhưng sẽ ảnh hưởng linh hồn của ngươi. Những yêu thú bị phật quang tiêm nhiễm dù không công kích đồng bạn thì phật quang trên người hút yêu thú khác ghét nó.
Cách vài dặm truyền đến tiếng động lớn, không biết là chú ngữ gì nghe như sấm trời.
Sau đó gió đen thổi tới đại quân yêu thú, nơi quét qua thổi phật quang biến mất hết.
Kẻ địch cũng có chuẩn bị nhưng giao phong ngắn ngủi đã mất hơn vạn đại quân yêu thú. Phật quang tiếp tục không ngừng oanh kích, đại quân yêu thú không có động tác đánh trả, chúng nó lao thẳng vào Hồ Lô khẩu. Gió đen đột nhiên nổi lên không thể bao trọn hết, luôn có lác đác yêu thú trúng chiêu rồi công kích yêu thú đồng bạn.
Cái này là liều tiêu hao, công kích của Phật môn chiến tháp không ảnh hưởng lớn đến toàn chiến cuộc, nhưng nhìn lâu dài thì mục sư của đối phương buộc lòng lợi dụng thần thuật xua tan phật quang sẽ rất mất sức. Chờ khi công kích Hồ Lô khẩu đám mục sư coi như đã chiến đấu một trận.
Đằng sau đại quân yêu thú là binh nô lệ, mắt bọn họ đen thui không có tròng trắng. Bước chân của họ nhanh nhẹn, tăng hết tốc độ chạy mặc kệ phật quang công kích. Phật quang ảnh hưởng đám binh nô lệ rất nhỏ.
Trên người binh nô lệ đã gia cố thần thuật tử vong rồi, sinh mệnh hầu như mất hết chỉ còn một hơi thở để sát thương kẻ địch.
Đám binh nô lệ dù trúng chiêu cũng không công kích đồng bạn, trong người phát ra tiếng băng vỡ vụn rồi người mềm nhũn ngã xuống. Các binh nô lệ quanh nô lệ té ngã như không thấy gì, vẫn cắm đầu chạy như điên hướng Hồ Lô khẩu.