Phi!
Quay đầu làm gì, hắn không phải người của thế giới này.
Nghĩ đến đây Tô Kính cười nham nhở:
- Sư phụ nói đúng, chờ đến khi đó rồi tính.
Lâm Hoành Sơn không bức ép Tô Kính trong chuyện này, như hắn nghĩ, gã không lo hắn bỏ phế bí pháp Binh gia. Đã luyện hóa Ngũ Luân Chân Bảo rồi, dù Tô Kính có đi hoàng cung tự thú cũng vô dụng.
- Hôm nay tu hành đến đây thôi, sau khi ngươi trở về hãy nhanh chóng giải quyết việc nha hoàn đi.
Tô Kính gật đầu đồng ý, lòng thầm nghĩ nên bắt đầu từ ai đây?
Tám khuôn mặt nha hoàn lần lượt nổi lên trong đầu Tô Kính. Tử Đằng, Lam Mân, Thanh Liên, Lục Hà, Hoàng Sương, Cam Tâm, Xích Diên, Bạch Anh.
Hình như Lục Hà là lựa chọn tốt nhất?
Tô Kính nghĩ đến đầu tiên là Lục Hà. Hắn nghe trộm nha hoàn lén trò chuyện, biết Lục Hà có chút ý tưởng hy vọng thành thiếp thân của hắn.
Giây sau Tô Kính phủ quyết suy nghĩ này.
Điều này chỉ nói lên Lục Hà muốn leo lên trên, chưa chắc hết lòng hết dạ với Tô Kính. Giống như một số người một lòng muốn thăng quan nhưng không phải phục vụ vì nhân dân.
Lục Hà muốn làm thiếp thân của Tô Kính vì hắn là thế tử Tiêu Dao Hầu, trở thành thiếp thân của hắn ít ra sẽ được khẩu quyết tu luyện càng tốt. Nếu Tô Kính trở thành phản nghịch của đế quốc, dư nghiệt Binh gia thì sao?
Tô Kính lắc đầu, suy nghĩ đến Bạch Anh.
Bạch Anh chắc chắn hết lòng hết dạ với Tô Kính, nàng xung đột cùng Lâm Tạ Hồng là vì hắn. Tuy việc này có dính dáng đến thân phận nhưng xét cho cùng vì Bạch Anh là loại cứng đầu thẳng thắn.
Sau đó Tô Kính tiếp tục phủ quyết. Bạch Anh nhỏ tuổi nhất trong tám nha hoàn, nàng không giấu diếm được suy nghĩ trong lòng, trước tiên nhằm vào nàng không chừng sẽ làm lộ bí mật của hắn.
Phải tìm một người vừa có chủ kiến vừa giữ được bí mật.
Tô Kính vừa suy nghĩ vừa ra khỏi viện tử của Lâm Hoành Sơn, ngước đầu lên thấy một mình Lam Mân đứng chờ ở cửa.
Mắt Tô Kính sáng rực. Phải rồi, trông Lam Mân rất lạnh lùng nhưng sự lạnh lùng này hoàn toàn khác với Hoàng Sương, Hoàng Sương là do tính cách, nàng đối xử với ai đều như vậy.
Lam Mân có vẻ rất biết cách ứng xử, mẫu thân và phụ thân đều có ấn tượng tốt với nàng nên nàng mới làm đại nha hoàn bên cạnh hắn. Trong Hầu phủ đẳng cấp địa vị rất nghiêm ngặt, nếu phân loại người hầu thì có ít nhất hơn mười đẳng cấp. Đẳng cấp của Lam Mân xếp hạng ba, bốn.
Tô Kính nói:
- Lam Mân, qua đây chút.
Tô Kính đi ra cửa viện đến dưới cây to mảnh đất lát đá. Lúc này mưa đã nhỏ dần, dưới cây hơi ẩm ướt, lá cây dính hạt nước thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống vài hạt rơi trên bả vai, có thể nghe tiếng bọt nước vỡ tan.
Cảm giác này khiến Tô Kính thấy thoải mái vui vẻ, trên Trái Đất không có nơi tốt như vậy. Trong sở nghiên cứu ở rừng sâu không khí chẳng mới mẻ như ở đây, càng không nói đến mức độ xanh hóa. Trong môi trường thế này yên ổn làm công tử nhà giàu cũng không tồi.
Tô Kính đến dưới tán cây, xoay người lại. Lam Mân đứng lại yên lặng nhìn hắn.
Dưới bóng cây váy dài của Lam Mân tỏa vầng sáng như hơi nước, mưa phùn lắc rắc sau lưng tôn lên nàng phiêu dật, xuất trần. Tô Kính nhìn mặt mày đường nét sạch sẽ của nàng, hắn hơi đổi ý. Chuyện này không thể qua loa nói ở đây, không bàn tới trong Hầu phủ có trận pháp đầy rẫy có cái nào mang hiệu quả theo dõi không, nếu lỡ Lam Mân không chịu thì chẳng lẽ Tô Kính giết nàng tại chỗ sao?
Bởi vậy Tô Kính mở miệng nói:
- Sẽ có ngày ta đi trong quân phục dịch.
Vẻ mặt Lam Mân kỳ dị đáp:
- Thiếu gia, chúng ta đều biết.
- Quân đội không thể mang theo người hầu nữ quyến.
Lam Mân vẫn không
hiểu Tô Kính muốn nói gì:
- Chúng ta ở nhà chờ thiếu gia.
Nếu tòng quân lâu thì mười năm, ngắn thì ba, năm năm là có thể trở lại. Thiếu gia không thể nào làm tướng quân, đi Vũ Lâm quân chỉ vì tăng chút kinh nghiệm. Đế quốc không cho phép lười biếng, bắt tử đệ quý tộc trẻ đi trong quân đã thành thông lệ.
Tô Kính châm chước nói:
- Trước khi tòng quân tất nhiên ta sẽ Trúc Cơ, từ Trúc Cơ đến Kim Đan hay được gọi là chín kim tỉnh lan, ba ngưỡng cửa sắt. Đi vào Vũ Lâm quân ba, năm năm hay hơn mười năm thì ta ít ra sẽ vượt qua một ngưỡng cửa, còn các người thì sao?
Lòng Lam Mân như có tiếng sấm nổ.
Các người thì sao?
Thiếu gia hỏi vậy là sao? Lam Mân ngỡ mình nghe lầm, nói thật là nàng chưa từng cho rằng Tô Kính sẽ để các nha hoàn trong lòng, tám người dù sao là người hầu. Bọn họ số khổ vào Tô phủ, nếu ở trong một số tiểu môn tiểu phái thì đã là đệ tử hạch tâm. Ít nhất với thiên phú tu hành của Lam Mân miễn cưỡng có thể lọt vào mười hai Đạo Cung.
Trong Tiêu Dao Hầu thì Lam Mân nhận được khẩu quyết tu luyện tuy bằng các môn phái nhỏ nhưng thân phận cách biệt một trời một vực. Đệ tử hạch tâm trong môn phái nhỏ tương đương với nửa quý tộc, còn bây giờ Lam Mân chỉ là nô bộc.
Tô Kính hỏi câu đó là có ý muốn nâng đỡ các nàng.
Nếu Tô Kính là Trúc Cơ thì bây giờ Lam Mân còn miễn cưỡng đi theo bên hắn được. Sau Trúc Cơ là chín kim tỉnh lan, ba ngưỡng cửa sắt, ý chỉ mười hai cảnh giới trong đó, mỗi lần đột phá một tầng cảnh giới sẽ đến gần Kim Đan hơn một bước.
Thiếu gia đang bày tỏ quyết tâm tập trung tu hành, thành tựu Kim Đan?
Nếu thiếu gia thành tựu Kim Đan thì luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ như Lam Mân không xứng làm nô bộc cho hắn. Cường giả Kim Đan không cần nô bộc, muốn tiếp tục đi theo thiếu gia thì phải là Trúc Cơ mới có cơ may.
Lam Mân thông minh nghe hiểu ý, vì thế Tô Kính cười nói:
- Nhưng ta không thể truyền dạy thuật đạo gia truyền cho nàng.
Tô Kính nhấn mạnh chữ nàng.
Lam Mân nhạy bén cúi đầu hỏi:
- Thiếu gia muốn như thế nào?
- Thiên hạ có mười hai lưu phái Đạo Môn cộng thêm tám, chín gia tộc, một đống thế lực gộp lại không hơn một trăm môn có thể tu thành đạo pháp Kim Đan. Bản thân ta có một môn có thể truyền dạy cho nàng nhưng...
- Nhưng sao?
Dù Lam Mân nhìn thấu thế giới này nhưng bỗng nhiên đối mặt cơ hội có thể Trúc Cơ, thành tựu đại đạo Kim Đan thì không cam lòng tầm thường. Nếu Lam Mân chưa từng tu luyện cũng đành thôi, mới có khẩu quyết luyện khí bình thường mà nàng đã đến trình độ Khí Phản Tiên Thiên thì càng khó dứt bỏ đạo tu luyện. Hiện tại cơ hội tốt đặt ngay trước mặt nàng, Tô Kính có nêu yêu cầu gì Lam Mân cũng khó từ chối được. Hơn nữa con người nàng đều là của Tô Kính thì có gì để từ chối?