Tiêu Dao Hầu đứng ngạo nghễ không trả lễ, gã hiện tại đã là Nhân Tiên, thân phận của Vô Ưu công chúa không đủ làm gã cúi đầu. Huống chi đây là nhi tức phụ, Tiêu Dao Hầu càng không thể khom người. Chỉ người như hoàng đế mới được Tiêu Dao Hầu thừa nhận, đó là nhân vật vượt xa lão tổ Tô gia, là thiên tài quỷ dị nhất gần vạn năm tới nay.
Tô Việt đáp lễ, không cảm thấy khó chịu chút nào. Hướng tu luyện của Tô Việt khác Tô Dương, không kiên cường như vậy, ngược lại như gió xuân dịu nhẹ. Hơn nữa cảnh giới của Tô Việt chỉ là Kim Đan ngũ trọng, khác với Nhân Tiên.
Tô Kính mặc kệ ánh mắt mọi người, càng không quan tâm quan lễ nghi nhắc nhở, tiến lên kéo tay Vô Ưu công chúa, cười phá lên xoay người chạy ra ngoài điện.
Còn bị giày vò nữa là hắn nổi khùng thật. Những sắp xếp này là nhiếp chính vương Khương Dạ bày ra, trong lòng Tô Kính bản năng kiêng kỵ nhiếp chính vương. Không cần biết nghi thức có gì không ổn không, Khương Dạ sẽ tăng thêm chút biến số trong đó.
Có vài người trong quan lễ nghi cung đình biến sắc mặt dợm bước muốn ngăn Tô Kính lại. Tiêu Dao Hầu thế thế mắt lóe lôi quang, mấy quan lễ nghi toàn thân như bị điện giật tê dại đứng yên tại chỗ. Tim bọn họ đau nhói, một lúc sau mất tri giác.
Tiêu Dao Hầu không giết người, chỉ làm đám quan lễ nghi hôn mê thuận tiện phế bỏ tu vi.
Tiêu Dao Hầu bỗng cảm thấy Tô Kính rất tốt.
Dám làm trái lễ nghi hoàng gia, tự làm việc của mình, hắn đã chuẩn bị trước chứ không phải đột nhiên muốn làm vậy.
Mấy quan lễ nghi đã hôn mê nhưng vẫn đứng yên tại chỗ. Tiêu Dao Hầu động thần niệm, có người hầu tiến lên dẫn mấy quan lễ nghi đi thiên điện.
Quá trình nằm trong sự khống chế của Tiêu Dao Hầu nhưng không ai chú ý đến. Cảnh giới Nhân Tiên trong đại điện không ai nhìn thấu được.
Tô Kính không phát hiện những điều đó, hắn lôi kéo Vô Ưu công chúa lao ra đại điện, cười nói:
- Vô Ưu, chúng ta lên xe.
- Ừ!
Vô Ưu công chúa tháo mặt nạ ném xuống đất, cùng Tô Kính song song nhảy lên Long Xa, không kiềm được bật cười.
Tô Kính không khiến nàng thất vọng.
Tô Kính hỏi:
- Ủa? Chỗ này của nàng hơi cứng, có gì vậy?
Vô Ưu công chúa rút cây tiêu ngắn ra khỏi ống tay áo, Tô Kính nhìn liền nhận ra là thứ được luyện chế từ tiêu dài hắn tặng cho Vô Ưu công chúa, đã là đạo khí thật sự. Vô Ưu công chúa chưa có bản lĩnh đó, chắc là người trong Chu Tước cung làm.
- Đây là ngươi tặng cho ta, dài như vậy không tiện mang theo.
- Có không gian trang bị.
Vô Ưu công chúa trả lời:
- Ta muốn sờ nó từng giây từng phút.
Trong đại điện ngắn ngủi hỗn loạn sau đó huynh đệ Tiêu Dao Hầu đi ra, leo lên Long Xa. Đoàn xe đón dâu không ở lại Chu Tước cung, một ngàn Vũ Lâm quân không dám ngăn cản chỉ đành đổi hướng tiếp tục làm tiên phong mở đường.
Đoàn xe Tô Kính lăn bánh, có một quan lễ nghi lại lặng lẽ ở lại không bị ai chú ý.
Quan lễ nghi mặc đồ quan bình thường, chỉ có cửu phẩm, mặt mũi bình thường, đặt trong đám người không tìm thấy. Chờ đoàn xe đón dâu đi rồi quan lễ nghi mới vào thiên điện thăm mấy quan lễ nghi đã bị Tiêu Dao Hầu phế.
Quan lễ nghi cúi người xuống lấy một cái gương trong suốt ra quan sát mắt đám quan lễ nghi, sau đó tách ra chân khí và thần thức đưa vào người nghiên cứu.
Quan lễ nghi rút một cái dùi ngắn ra khỏi ống tay áo đâm thủng tim đám đồng liêu hôn mê.
Những người này đã bị phế, giết chết thuận tiện làm khó Tiêu Dao Hầu một chút cũng tốt.
Quan lễ nghi ung dung giết người trong Chu Tước cung rồi ra khỏi thiên điện, nhưng không ra ngoài cung mà đi
sâu vào trong. Quan lễ nghi vừa đi quan phục trên người dần đổi thành màu xám tro, càng lúc càng sậm màu hòa cùng cung thành.
Chu Tước cung vốn vắng vẻ, quan lễ nghi giấu mình dù thỉnh thoảng đụng mặt người khác cũng không bị phát hiện.
Ít nhất quan lễ nghi cảm thấy vậy.
Chu Tước cung có nhiều bí mật hoàng gia, đây không phải nhiệm vụ của gã. Nhưng Tiêu Dao Hầu quá tàn nhẫn, nhiệm vụ không thể hoàn thành được, vậy chẳng bằng thăm dò trong Chu Tước cung thử.
Quan lễ nghi càng chạy càng sâu, trong một vườn hoa nhỏ gã gặp hai người trẻ tuổi mặc như thợ làm vườn. Trong Chu Tước cung từng cọng cây ngọn cỏ rất quý giá. Những thợ làm vườn này đều là luyện khí sĩ, chăm sóc hoa cỏ quý giá, nếu lấy ra ngoài sẽ là dược liệu giá trị cao quý.
Quan lễ nghi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, một gốc cây thấp vừa vặn ngay cạnh gã, quần áo quan đổi thành màu cây, hít thở ngừng lại, quan lễ nghi đang chờ hai thợ làm vườn đi ngang qua.
Hai người trẻ tuổi tay cầm cuốc nhỏ, một người khác cầm dao ngắn dùng để cắt tỉa nhổ cỏ.
Tim quan lễ nghi bỗng đập nhanh, có nguy hiểm!&Quan lễ nghi chưa kịp phản ứng thì hai thợ làm vườn đã biến mất, khi cúi đầu đã thấy dao găm ghim vào bụng, cắm vào khí hải đan điền của gã. Cây cuốc thì cắm phập vào sau eo cắt đứt xương sống quan lễ nghi. Hai thợ làm vườn thoạt nhìn ngây ngốc, ra tay ác còn hơn ác quỷ trong địa ngục.
Thợ làm vườn trẻ tuổi chồm hổm xuống, một người lấy làm lạ hỏi:
- Ủa? Không phải thích khách sao? Là quan lễ nghi, có thể bị lạc đường.
- Vậy chúng ta giết lầm người, bệ hạ sẽ không vui đâu.
- Bậy bạ, chúng ta không giết hắn, chỉ phá hủy đan điền của hắn, vừa chặt đứt xương sống thôi.
- Hắn biết tán công, sống dai cũng không qua nửa tháng, vẫn chết thôi.
- Liên quan gì chúng ta? Là tại thầy thuốc cứu chữa bất lực.
- Cũng đúng, vậy chúng ta làm sao? Đưa hắn trở về?
- Thân phận chúng ta là gì mà phải đưa một tiểu quan cửu phẩm về?
- Hay chôn đi? Coi như làm việc thiện, vì sớm muộn gì hắn cũng chết, quan nhỏ vậy chắc không ai bỏ tiền ra chôn đâu.
- Đúng lắm, nhưng thân phận như chúng ta chôn người thấp hèn vậy có phải là...
- Thu chút thù lao là hết bị người nhạo báng thôi.
- Thù lao? Ai cho?
- Trực tiếp lấy từ người hắn, vừa không bị mất mặt, chẳng phải trước kia thường làm sao?
- Có lý quá, nhưng lỡ hắn không đồng ý thì sao?
Quan lễ nghi chưa mất tri giác, nghe hai người đối làm lòng gã lạnh băng. Tất nhiên quan lễ nghi không đồng ý, gã là luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ, bị thương cỡ này không phải không thể chữa lành. Miễn gã về được thì ít nhất sống sót, có bị rớt cảnh giới cũng không sao, có thể thay thân xác khác.
Các ngươi không thể chôn ta!
Quan lễ nghi thầm rít gào, lại nghe một người trẻ tuổi nói:
- Ê, ta hỏi ngươi ba tiếng, nếu ngươi không trả lời coi như chấp nhận điều kiện của ta.