Lâm Hoành Sơn hạ gục tất cả luyện khí sĩ sau đó đến trước mặt lão nhân, vỗ nhẹ vai lão:
- Thiên Địa Luân của ngươi nát.
- Đúng, thật đáng tiếc, ta không thể ngờ sẽ chết trong tay người như ngươi trong.
Mặt lão nhân đầy tiếc nuối, không có đau khổ và căm hận.
- Nếu Thiên Địa Luân của ngươi không nát thì ta sẽ giữ lại ngươi. Đáng tiếc.
- Không có gì phải tiếc, ta chết mới là kết cục tốt nhất.
Không ai nghe được đoạn đối thoại nhưng lão nhân không hé răng hai chữ Binh gia. Lão không hận Lâm Hoành Sơn, chỉ hận mình không thể đầu vào đúng người, nên lão sẽ không thốt ra lời nào có lẽ làm lộ thân phận của Lâm Hoành Sơn. Rất kỳ diệu, lão nhân sắp chết, một tay Lâm Hoành Sơn gây ra nhưng lão sợ nhất là gã chết.
Đã bao nhiêu năm, những di mạch Binh gia lão biết trừ người trước mắt ra không ai có thể tu luyện thành Bạch Hổ Luân. Có lẽ người này không cách nào vực dậy Binh gia nhưng có thể để bí pháp Binh gia tiếp tục truyền thừa.
Lâm Hoành Sơn hiểu rõ tấm lòng lão nhân, gã bỗng thả Thiên Địa Luân ra. Hiện giờ Lâm Hoành Sơn phát ra Thiên Địa Luân rất nhuần nhuyễn, Tiêu Dao Hầu cách xa hai dặm sẽ không phát hiện ra.
Sau khi phong tỏa không gian, Lâm Hoành Sơn hỏi:
- Nói đi, ngươi còn truyền nhân không?
- Thật nhiều, nhưng thiên tư không tệ thì chỉ có một, chưa xuất sư, mới vừa tu luyện ra Phong Hỏa Luân.
Lâm Hoành Sơn nghiêm túc nói:
- Cho ta tín vật, ta sẽ tiếp tục bồi dưỡng hắn.
Lão nhân run run tháo ngọc bội bên hông xuống, trong phạm vi Thiên Địa Luân nó hóa thành một kim ấn.
- Đây là tín vật Binh gia của ta, tài học suốt đời của ta nằm trong đó, đừng làm cho nó thất truyền. Nếu như ngươi có thể mở ra bí mật sâu nhất thì trong đó còn vài thứ của lão tổ tông Binh gia, xem như có ích cho ngươi.
Nói xong lời này lão nhân nổ cái bùm, thịt vụn bay đầy.
Thiên Địa Luân tan biến, kim ấn lại hóa thành ngọc bội bị Lâm Hoành Sơn thu vào không gian của mình trong. Có con thần ưng vụt qua bầu trời, Lâm Hoành Sơn rất xa nhìn thoáng qua. Thần ưng sợ hết hồn bay đi hướng khác.
Nhân loại dưới đất thật kinh khủng, hơn nữa tâm tình không được tốt, tùy thời muốn trút giận. Nó tốt nhất đừng động chạm vào, dù sao người đó là một trong các thuộc hạ thân thiết nhất của Hầu gia.
Thần ưng vòng qua đỉnh núi bay trở về. Nó cũng là yêu thú được Hầu phủ nuôi, chịu trách nhiệm điều tra.
Lâm Hoành Sơn không hỏi tên đệ tử của lão nhân, lão không chịu nổi nổ banh xác chết. Lực lượng của Đại Thế Chuy quá mạnh mẽ, cách lão nhân chống cự không đúng, một chiêu thua tất cả, thật là oan. Nếu dựa vào tốc độ và kiếm thuật câu giờ thì Lâm Hoành Sơn ít nhất mất ba, năm canh giờ mới bắt được lão nhân. Nếu lão muốn chạy thì chạy bằng kiếm siêu mau, chưa chắc Lâm Hoành Sơn bắt kịp.
Lâm Hoành Sơn dùng trận pháp trong giáp liên lạc với Tiêu Dao Hầu:
- Hầu gia, bên ta đã làm xong, có bốn mươi hai người, giết ba mươi mốt.
- Rất tốt, ở nơi đó trông chừng, chờ ta lại phái người đi qua. Đợi Phó Thanh Sơn đến rồi ngươi hẵng đi, ta sợ có người diệt khẩu.
Lâm Hoành Sơn đồng ý:
- Ừm được.
Lâm Hoành Sơn đóng trận pháp, thu về Hỗn Độn Đại Thế Chuy, gã đứng bên xác lão nhân nhìn phương xa. Phía xa mơ hồ thấy đường nét hùng vĩ của Ngọc Kinh thành, hơi nước đỉnh núi ngăn cách làm hình ảnh hơi mơ hồ.
Đáng tiếc núi sông tốt đẹp này là của Đạo Môn.
Lâm Hoành Sơn không cam lòng chỉ một thoáng rồi biến mất. Tiêu Dao Hầu không chú ý bên Lâm Hoành Sơn, đoàn xe đi thẳng. Tiêu Dao Hầu không quan tâm Lâm Hoành Sơn ở chỗ này làm cái gì, chỉ cần gã đợi Phó Thanh Sơn đến là đủ.
Tiêu Dao Hầu có thủ đoạn
khống chế thuộc hạ, không phải dựa vào giám thị và khắt khe.
Lâm Hoành Sơn có thể giữ lại mười một người chứng tỏ thực lực của gã lại đột phá, đã vượt qua Cúc Nguyệt Sơn, rất có thể vượt qua Phó Thanh Sơn. Tiêu Dao Hầu chiêu mộ Lâm Hoành Sơn vào tay là lựa chọn cực kỳ chính xác.
Tiêu Dao Hầu ngồi trên Long Xa, mỉm cười.
Người bắt cóc Tô Tuyết sắp trồi lên mặt nước, hễ tìm được thủ phạm thì phải một lưới bắt hết, không tiếc vận dụng tất cả lực lượng của gã.
Tô Kính, Vô Ưu công chúa nói cười trên Long Xa. Tô Kính phát hiện nơi xa dao động nguyên khí, đó là sư phụ ra tay. Xem ra hắn quậy một trận rất hợp lý, nếu không kéo Vô Ưu công chúa bỏ chạy rất có thể sẽ gặp bất trắc.
Kẻ thù phụ thân đúng là điên, ra tay vào ngày này sẽ đắc tội hoàng gia.
Vô Ưu công chúa mạnh hơn Tô Kính nhưng nàng không có bí pháp Binh gia, không cảm ứng được Bạch Hổ nguyên thai. Lâm Hoành Sơn cố ý ức chế, hơi thở của lão nhân chưa phát ra ngoài đã bị đánh tan.
Vì vậy tâm tình của Vô Ưu công chúa rất tốt, đang bàn với Tô Kính sau khi thành hôn sẽ dời vào đâu ngụ lại.
Vì Khương Diễm hoàng đế trước khi bế quan cho Vô Ưu công chúa một khối đất phong, phạm vi chỉ được trăm dặm, một nửa khu vực toàn là hồ nước, rừng rậm. Bỏ khu xây thành, đất đai có thể trồng trọt rải rác, nếu gom lại chỉ khoảng hơn ba trăm bình phương.
Đó là đất một huyện, phong cho công chúa hơi thiếu, nhưng đệ tử hoàng gia luôn không có đất phong, chỉ có tước vị. Vô Ưu công chúa là người đầu tiên được tặng cho.
Đất phong của Vô Ưu công chúa khá đặc biệt, cũng ở Trung Châu, so sánh với Ngọc Kinh thành nơi ấy càng gần đông hải hơn. Nhưng hướng đông có ngọn núi vắt ngang chắn đường, để vòng qua ngọn núi ra biển phải đi thêm hai ngàn dặm đường.
Vô Ưu công chúa nói với Tô Kính:
- Chúng ta không thể ở Ngọc Kinh thành, đi đất phong của ta đi. Ta có một linh trì, trước khi ta tu thành Kim Đan thì dư dả cho hai chúng ta tu hành.
Tô Kính do dự nói:
- Nhưng còn đám thuộc hạ hòa thượng của ta thì sao?
Giờ Tô Kính chiêu mộ tám Kim Đan, nếu không có linh trì phụ trợ thì tốc độ tu hành của tám người này thấp hơn ở Ngọc Kinh thành.
- Ngươi có nghĩ đến không? Đám hòa thượng kia không thể ở Ngọc Kinh thành. Trực tiếp giao cho Tô Mộ đi, bên ta có có Kim Đan tạo điều kiện cho ngươi sử dụng.
Cách Vô Ưu công chúa nói chuyện thật là...
Tô Kính rất khó chịu, hắn liều chết liều sống kiếm về tám Kim Đan nhưng Vô Ưu công chúa nói ngươi đừng dùng, chỗ của ta có rất nhiều.
Nhưng đây là chuyện tốt, trong tay Vô Ưu công chúa có nhiều Kim Đan, cũng có nhiều sức chiến đấu ngang ngửa cường giả Kim Đan. Những người này là vật phẩm tiêu hao. Tô Kính rất khâm phục hoàng đế Khương Diễm, sinh vật đẳng cấp như vậy mà dùng làm vật tiêu hao.