Vô Ưu công chúa theo tập tục tặng Tiêu Dao Hầu một đạo khí tạp phẩm làm đáp lễ. Tiêu Dao Hầu không thiếu trang bị nhưng một đạo khí tạp phẩm ban thưởng cho thuộc hạ nào đó là món quà rất quý trọng.
Hòm đan dược của Tiêu Dao Hầu có khoảng một trăm viên, sau khi soạn ra trông càng nhiều.
Quà của hai người khiến những môn phái đỏ mắt muốn chết. Trong môn phái nhỏ đạo khí tạp phẩm là của chưởng môn, một hòm đan dược ít nhất dùng tám, mười năm.
Hai phu thê trở về Chu Tước cung, cách cánh cửa bế quan từ biệt phụ thân của Vô Ưu công chúa, Khương Diễm hoàng đế Đông Tần.
Cuối cùng hai người mang theo tất cả gia sản chạy thẳng tới đất của Vô Ưu công chúa.
Thuộc địa của Vô Ưu công chúa nằm phía đông nam Trung Châu, đông và bắc là dãy núi, phía nam là là Nộ Hà. Từ thuộc địa của nàng đi hướng nam vòng qua dãy núi mới vào đông hải.
Thuộc địa của Vô Ưu công chúa gọi là Sở, một đồng bằng phù sa phạm vi không đến trăm dặm. Nộ Hà thường hay tràn đê, nơi này không có cư dân, chỉ có mấy thôn xóm, mấy ngàn người ở lại. Lúc hoàng đế phong thưởng chỉ có một tòa thành nhỏ trong trạng thái nửa bị vứt bỏ.
Sau khi nơi này thành đất phong của Vô Ưu công chúa, hoàng đế phái người tu sửa thành nhỏ, chủ yếu là xây dựng lại nền đất khiến thành thị thích hợp luyện khí sĩ cư ngụ.
Hệ thống thoát nước và trận pháp thiết theo quy cách Ngọc Kinh thành.
Tòa thành đặt tên là Vô Ưu thành, đất phong đổi thành Kinh. Vì diện tích đất phong siêu nhỏ, mấy thôn gần sát nhau nên tiện quản lý.
Đoàn xe của Vô Ưu công chúa rầm rộ, bốn chiếc Long Xa đưa đi Song thành, bốn chiếc khác đang trong sở nghiên cứu cải tạo. Tô Kính, Vô Ưu công chúa ngồi chiếc Long Xa đã được cải tạo đi đất Kinh.
Đất Kinh có ba thôn lớn, nhân khẩu hơn ngàn, hai thôn nhỏ khoảng sáu trăm người. Có Vô Ưu công chúa ở đây thì không cần thuế má.
Nhiệm vụ của nàng là đục mở sơn mạch phía đông để Nộ Hà vào đông hải, mặc dù công trình này có nhiều luyện khí sĩ hỗ trợ nhưng cũng có dân phu.
Khôi lỗi giấy chưa làm xong, khôi lỗi quân sự đế quốc tiêu hao cao hơn thuê dân phu. Sau khi hai người đến đất phong, sai các nữ quan dọn dẹp phủ đệ rồi mới bắt đầu làm việc.
Đằng trước phủ công chúa là quan anh của nàng, vì chưa thành lập hệ thống phụ tá, dưới quyền chỉ có năm thôn, Vô Ưu công chúa gặp năm thôn trưởng rồi bắt tay vào việc nổ núi.
Bước đầu tiên là khảo sát địa chất, hoàng đế đã phái người làm rồi. Vô Ưu công chúa chỉ cần dựa theo bản vẽ đi kiểm tra đúng sai.
Bản vẽ không thành vấn đề thì bắt đầu tiến hành bước thứ hai, luyện khí sĩ để lại dấu hiệu ở mỗi chỗ then chốt rồi tạo thuốc nổ tạc núi.
Thuốc nổ trong thế giới này tác dụng duy nhất là tạc núi sửa đường, vì cực kỳ không ổn định nên không thể chứa đựng lâu dài.
Việc dân phu cần làm là dọn dẹp chỗ bị nổ ra một con đường, hai bên trồng cây cối. Chuyện còn lại không cần dân phu.
Hai phu thê độc lập kinh doanh một thành nhỏ mới phát hiện người bên cạnh không đủ dùng.
Họ có bao nhiêu luyện khí sĩ?
Tô Kính chiêu mộ thân binh đến bây giờ chưa kiếm đủ một ngàn người, trong đó có nhiều luyện khí sĩ, võ giả ít hơn. Các luyện khí sĩ cộng lại hơn ba trăm người, toàn bộ đến từ Tô gia Dực châu, đáng tin.
Vấn đề duy nhất là cấp bậc của bọn họ rất thấp, toàn là Tiên Thiên kỳ, có chín Trúc Cơ kỳ, Tô Kính rất bảo bối.
Nhiều đệ tử Tô gia hơn đang ở chỗ Tô Mộ.
Vô Ưu công chúa muốn nổ khu núi gần ngàn
dặm, chuyện này không thể hoàn thành trong một, hai ngày, dù Tiêu Dao Hầu đích thân đến dùng thuật đạo chém bậy cũng không được.
Dưới đất này có hiểm mạch, sơn thể cứng rắn, chỉ có thể dùng khí giới và thuốc nổ từng chút một.
Tô Kính đau khổ. Vô Ưu công chúa có bầu, tình cảm trong lòng hắn đã khác, không thể để nàng làm hết mọi việc. Tô Kính dẫn theo một đám ác ma biến ra nữ quan dùng gậy rung hắn nghiên cứu chế tạo ra khoan núi.
Đám nữ quan thực lực rất cao, đều có kỹ xảo giết chóc, nổ đá thì phải dựa vào trang bị.
Tô Kính chính mắt thấy ngón tay một nữ quan bắn ra móng vuốt dài hơn nửa thước đào lia lịa trên vách núi, chỉ nửa tiếng đã vào sâu hơn mười thước.
Sau đó nữ quan kiên quyết không cậy mạnh nữa, cầm gậy rung.
Công trường nguyên khu núi ầm ĩ tiếng động, tiến độ coi như lý tưởng, ngày thứ nhất Tô Kính đã đào hang sâu mấy trăm thước trong lòng núi, bỏ thuốc nổ vào rồi lấp kín hang.
Mọi người thụt lùi, Tô Kính cách thế núi mở phong ấn trong bao đựng thuốc nổ ra, còn chưa làm gì đốt lửa thì mớ thuốc nổ thoát khỏi bảo vệ đã nổ đì đùng.
Đám người Tô Kính lập tức né ra, cả ngọn núi vì vụ nổ kịch liệt đã ngã đổ, đá lớn bay loạn nếu đụng trúng người không chết cũng bị thương nặng.
Tô Kính khiếp sợ, uy lực của thuốc nổ này!
Tuy còn thuộc tính không đáng tin nhưng đã nằm ngoài dự đoán của Tô Kính. Số lượng thuốc nổ rất lớn nhưng nổ bay một ngọn núi cao hai trăm thước thật đáng sợ.
Đáng sợ hơn là loại thuốc nổ này Tô Kính không hề đốt nó, chỉ gỡ bỏ phong ấn thuật đạo thì chúng đã tự nổ. Nếu chế tạo thành đạn pháo, mỗi lần chiến đấu phỏng chừng nổ chết người của mình càng nhiều. Hèn gì luyện khí sĩ biết rõ thứ này uy lực khổng lồ nhưng không chịu nghiên cứu sử dụng.
Tô Kính cũng từng nghiên cứu, tất cả còn nằm trên bản vẽ, chưa phân tích thuộc tính thuốc nổ thấu triệt. Bây giờ có cảm nhận trực quan khiến Tô Kính từ bỏ ý nghĩ đó.
Đây là thế giới có thuật đạo, lực lượng thần thức của một cường giả Kim Đan đủ dẫn nổ thuốc nổ nguyên đại doanh chỉ trong tích tắc.
Tô Kính sai các nữ quan tản ra giám thị xung quanh, xác định không có luyện khí sĩ nào lạ mới vận chuyển thuốc nổ. Lá bùa phong ấn mớ thuốc nổ này chỉ giữ được ba, năm ngày, hơn nữa bảo đảm chất lượng không đáng tin.
Nếu có người đánh lén, dẫn nổ rất dễ phá hoại phong ấn.
Một ngọn núi bị nổ bay, vẫn phải đào tiếp, tạo ra đường sông sâu hơn. Bên sườn xây đường, đó là chuyện của dân phu, tạm để đó. Hai bên đường sông cần dùng thuật đạo gia cố.
Tô Kính chóng mặt, suốt ngày hắn chỉ đẩy lên được hai, ba dặm là cực hạn, suốt ba năm không dến được bờ biển!
Không đủ người, không đủ khí giới, không thì phân đoạn sẽ rất nhanh.
Tô Kính vì làm tốt đoạn đường sông này trước khi trời tối buộc phải kêu hết thân binh lên, hắn xắn tay áo nhào vô làm, tám nha hoàn, hai tùy tùng tiểu yêu cũng góp sức.