Nghĩ một lát, Phi Âm Tử mới nói:
- Mang Sơn đạo phái được gọi là cửu môn thập tam đường, ta ở trong cửu môn, vị trí lớp giữa. Ta có mấy vạn đệ tử, đương nhiên đa số là ký danh, đệ tử chân truyền của ta truyền dạy thuật đạo cho họ.
Tô Kính gật đầu, yên lặng chờ Phi Âm Tử tiếp tục.
- Mang Sơn đạo phái khác mười hai Đạo Cung, bên trong không có ai thống nhất cầm quyền. Ta là trưởng lão Cửu Âm Môn trong Mang Sơn đạo phái, đệ tử Cửu Âm Môn đều là thuộc hạ trung thành nhất của ta. Ý của ta là Cửu Âm Môn muốn hợp tác với thế tử.
- Không phải là Mang Sơn đạo phái?
- Không, ta không có cách nào ra quyết định lớn như vậy.
- Nếu những nhánh khác của Mang Sơn đạo phái muốn tấn công ta thì tiền bối giải quyết thế nào?
- Vậy thì bần đạo khó xử. Vì ta không muốn đối địch với thế tử, nhưng Thuần Dương tông là chi nhánh lớn nhất Mang Sơn đạo phái. Nếu trưởng lão Thuần Dương tông muốn cùng nhau đối phó thế tử và bắt buộc ta thì ta bắt buộc phải ra tay.
- Tại sao?
- Bởi vì trong nhánh Thuần Dương tông có tất cả lệnh bài bản danh nguyên thần của các trưởng lão.
Tô Kính giật mình kêu lên:
- Không thể nào!
- Có gì không thể? Thuần Dương tông vốn thống lĩnh tất cả chi nhánh, chẳng qua hiện giờ suy thoái, không có cách nào hoàn toàn kiểm soát thế cục. Bọn họ không dám táy máy lệnh bài bản danh nguyên thần, vì kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.
Tô Kính lắc đầu.
Phi Âm Tử nói:
- Ta có thể chống lại nhưng không cần thiết, Thuần Dương tông muốn ra lệnh cho ta thì phải ban bố tin tức đối địch với thế tử cho toàn Mang Sơn đạo phái biết, và chiêu cáo thiên hạ. Bọn họ không dám làm điều đó, nên ta có thể kháng mệnh, bọn họ rất khó dùng lệnh bài bản danh nguyên thần giết ta. Ta sợ là...
- Tiền bối sợ cái gì?
- Ta sợ thế tử không có thực lực, hại ta bị trục xuất Mang Sơn đạo phái!
Chợt mặt Phi Âm Tử xanh lè, người tỏa ra hơi thở màu đen, khói đen như trùng độc li ti tổ hợp lại, vì quá nhỏ nên trông như khói đen. Chúng nó lan tràn trong Phật môn chiến tháp.
Tô Kính vỗ Long Xà Bát Cảnh Bình, một đoàn lửa bay ra từ không gian quẻ ly bao bọc người hắn.
Tô Kính như cây đuốc hình người chiếu sáng bóng đêm. Phi Âm Tử thúc đẩy trùng độc lao tới gần lửa rồi thành làn khói rớt lộp bộp.
Phi Âm Tử giật nảy mình, dù gã không có mở ra lĩnh vực Kim Đan nhưng độc yên chướng này là thứ nhằm vào luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ. Tô Kính ứng đối ung dung như thế dù là cường giả Kim Đan cũng chưa chắc làm được.
Một lá cờ nhỏ bay lên từ đỉnh đầu Phi Âm Tử, nhẹ phấp phới, khói đen tụ về hóa thành hình dạng thần long giương nanh múa vuốt sắp nhào tới.
Tô Kính mỉm cười hỏi:
- Tiền bối làm vậy là sao?
Mặt Phi Âm Tử không biểu tình nói:
- Cảnh giới của thế tử có thể làm được điều này khiến ta rất vừa lòng, ta đã mạo phạm. Nhưng thế tử cũng nên biết thực lực thật của ta, không thì khi ta nói lên yêu cầu thế tử sẽ cảm thấy ta khoác lác đòi giá cao.
Mới rồi nếu Phi Âm Tử thật sự có thể làm thịt Tô Kính thì gã không hối hận. Phi Âm Tử là Kim Đan lục trọng, thi triển ra thủ đoạn vừa rồi mới chỉ là Trúc Cơ kỳ, nếu Tô Kính quá yếu thì gã không muốn hợp tác. Mặc dù Phi Âm Tử xem trọng thân phận của Tô Kính hơn.
Tô Kính gật đầu nói:
- Cũng tốt, sư phụ hãy xem thực lực thật sự của Phi Âm Tử tiền bối đi.
Lâm Hoành Sơn giơ tay ra, trong tay cầm Hỗn Độn Đại Thế Chuy, một búa chém vào Phi Âm Tử.
Phi Âm Tử biến
sắc mặt hoàn toàn, trùng độc tạo thành thần long lao lên trước nhưng bị Hỗn Độn Đại Thế Chuy nện tan tác.
Cờ nhỏ trên đỉnh đầu Phi Âm Tử run run, từ mắt mũi miệng phun ra khói bảy sắc tạo thành đạo bào rực rỡ chói mắt. Phi Âm Tử bay lên giữa không trung, trong hai tay cầm một binh khí.
Không gian Phật môn chiến tháp bị Phi Âm Tử mở ra, đây mới là lực lượng của lĩnh vực Kim Đan.
Tô Kính đã nhìn ra chênh lệch. Lúc trước hắn gặp qua Kim Đan trừ Phó Thanh Sơn hoặc Tô Tuyệt, những người khác ở trước mặt Phi Âm Tử chỉ là vụn. Nếu Phi Âm Tử muốn giết Tô Kính thật là chuyện rất đơn giản, trừ phi Lâm Hoành Sơn cả ngày lẫn đêm canh giữ sát bên, không thì hai người cách xa nhau chỉ một khoảng cách suy nghĩ là Tô Kính chết chắc.
Cường giả cảnh giới như Phi Âm Tử sẽ không làm chuyện đó, gã từ Mang Sơn đạo phái đi ra, dọc theo đường đi giao thiệp với quan phủ mới đến đất Kinh được. Nếu Tô Kính chết, hoàng tộc và Tô gia sẽ hết sức đuổi giết mãi đến khi Phi Âm Tử thần hồn đều diệt.
Cái này kêu là cây đay đánh sói, hai đầu đều sợ.
Lâm Hoành Sơn phát ra ngọn lửa tạo thành khí binh đạo trong khoảnh khắc xé rách lĩnh vực Kim Đan của Phi Âm Tử. Mắt Phi Âm Tử lộ tia ngạc nhiên, một bóng đen bay ra khỏi người gã hứng đòn thay, đạo bào rực rỡ nhiều màu cũng rách toạc.
Phi Âm Tử dứt khoát nói:
- Ta nhận thua.
Đối phương có thể phá lĩnh vực Kim Đan vậy Phi Âm Tử trăm phần trăm không đánh lại người ta, dù gã có khả năng đánh Lâm Hoành Sơn bị thương cũng sẽ đổi lại vết thương cho mình.
Nếu hai người đều bị thương, lỡ chọc khùng đối phương kêu thuộc hạ lại vây công là Phi Âm Tử sẽ thành tên hề.
Phi Âm Tử chỉ muốn dò thử thực lực của đối phương, không ngờ mạnh hơn gã tưởng. Bên cạnh Tô Kính có cường giả như vậy thì gã nên giảm xuống yêu cầu, Phi Âm Tử tự phụ thực lực mình siêu mạnh cho hắn bảo đảm an toàn là đổi được ích lợi đầy đủ, giờ xem ra phải lùi một bước bàn lại.
Đạo bào rách lại hóa thành làn khói bảy sắc bị Phi Âm Tử hút vào miệng mũi biến mất.
Lâm Hoành Sơn cười cười, gã muốn giết Phi Âm Tử rất khó, đối phương cũng biết chạy trốn. Nếu không phải vừa được nhiều điển tịch Binh gia khiến sức chiến đấu lên bậc mới, Lâm Hoành Sơn chỉ mạnh hơn Phi Âm Tử chút xíu.
Giờ thì miễn là đối thủ không trốn, Lâm Hoành Sơn có rất nhiều cách giết đạo sĩ Kim Đan lục trọng này.
Thế giới này thật là kỳ diệu Lâm Hoành Sơn bỏ ra nhiều công sức bồi dưỡng Tô Kính để hắn có thể tu hành lại, kết quả hắn cho gã thật nhiều điển tịch Binh gia đền đáp lại.
Nếu Lâm Hoành Sơn không bồi dưỡng Tô Kính thì suốt đời không thể tăng phẩm chất Bạch Hổ nguyên thai, dù sau này kết thành Bạch Hổ Luân thì thành tựu có hạn. Nay Lâm Hoành Sơn đã có khả năng trở thành Thần Vương, dù chỉ một chút xíu khả năng cũng là hy vọng bất hủ.&