- Vậy tạm gác chuyện này lại.
Phi Âm Tử sốt ruột hỏi:
- Còn vụ chiến hạm thì sao?
Phi Âm Tử có năng lực thành lập một hạm đội hải quân, chỉ huy nhiều yêu thú làm vật hy sinh, lại có bí pháp thích hợp trên biển, gã rất cần chiến hạm.
Tô Kính hỏi ngược lại:
- Tiền bối muốn lúc nào?
- Hai năm rưỡi đủ không?
- Vậy còn một điều kiện ta chưa nói.
- Mời thế tử nói.
- Không bằng... chúng ta thành lập hạm đội liên hiệp được không?
Phi Âm Tử nổi hứng thú hỏi lại:
- Hạm đội liên hiệp?
Nhưng Phi Âm Tử không cho rằng binh sĩ của Tô Kính thích hợp hải chiến, gã còn hơi do dự.
- Nếu tiền bối cho ta danh sách thuộc hạ của tiền bối, ghi rõ sở trường các binh lính thì ta có thể thiết kế riêng hạm đội cho tiền bối. Hạm đội của ta tuy có quy mô rất nhỏ nhưng có trang bị đế quốc không có, đều là ta tự thiết kế. Khi đó cách chiến đấu của hai hạm đội sẽ bù đắp cho nhau rất nhiều, tiền bối không tin ta hay cảm thấy thực lực của ta quá yếu?
- Ta cảm thấy thực lực thế tử quá yếu, cường giả bên cạnh thế tử mạnh thật nhưng binh lính cần được huấn luyện lâu dài. Ta có mấy trăm vạn đại quân khô lâu, mấy chục vạn cương thi để dùng, thế tử có cái gì?
Tô Kính cười trả lời:
- Ta có cách đối phó Ma Tinh Pháo.
Phi Âm Tử nổi hứng.
Tô Kính nói tiếp:
- Tiền bối có mấy trăm vạn khô lâu thì ta có thể đặc biệt thiết kế vũ khí cho khô lâu, hiệu quả tuyệt đối khiến tiền bối vừa lòng.
- Vũ khí gì?
- Có thể bay nhanh, chiến hạm loại nhỏ công kích cao, yêu cầu binh sĩ nhân loại hơi cao, dưới Tiên Thiên kỳ bước lên sẽ mửa chóng mặt, khô lâu chắc không bị như vậy?
- Không thể nào! Chiến hạm như thế khoảng cách bay chắc rất ngắn. Mang Sơn đạo phái từng nghiên cứu, bay vài chục dặm sẽ phải bổ sung ngọc thạch, bỏ vốn quá lớn.
- Cái của ta bỏ vốn không lớn, khoảng cách bay xa hơn ngàn dặm, chỉ cần có chiến hạm cỡ lớn làm nền tảng vận chuyển thì có thể mở rộng phạm vi công kích chiến hạm của tiền bối lên sáu trăm dặm.
Phi Âm Tử im lặng, chợt phát hiện mình đã xem thường Tô Kính. Đối phương có kỹ thuật vượt qua giá trị đám lính của gã.
- Thế tử, ta không thể đầu vào người, nếu Thuần Dương tông môn ra lệnh thì ta phải thoát khỏi biên chế của thế tử.
Tô Kính nói câu kinh người:
- Nếu ta trợ giúp tiền bối làm chưởng môn của Mang Sơn đạo phái thì sao?
- Không thể nào! Thế tử, Mang Sơn đạo phái thâm căn cố đế, đế quốc từng muốn chiếm nó nhưng nhiều năm qua Mang Sơn đạo phái vẫn sừng sững không ngã. Dù Hầu gia nói câu đó với ta thì ta cũng không cảm thấy hắn có thể làm được.
Phi Âm Tử biết Tô Kính chiêu dụ gã, muốn ủng hộ gã trở thành chưởng môn để hắn gián tiếp khống chế Mang Sơn đạo phái.
Tô Kính cười cười không cố thuyết phục. Thái độ của Phi Âm Tử làm hắn vừa lòng, không phải không chịu chỉ nói là không thể.
- Tiền bối, sẽ có ngày ta có thực lực đó, khi ấy ta giữ lời hứa sẽ ủng hộ tiền bối làm chưởng môn Mang Sơn đạo phái. Hơn nữa cửu môn thập tam đường sẽ mặc cho tiền bối quyết định.
Phi Âm Tử cười to bảo:
- Nếu có ngày đó ta nguyện phục vụ quên mình vì thế tử.
Phi Âm Tử không ra vẻ bất mãn, đạo nhân không thể tùy tiện nói lời như thế, trừ phi thành tiên mới thoát khỏi Tô Kính nắm giữ. Nhưng Phi Âm Tử biết nếu có thể khống chế cửu môn thập tam đường, tiêu diệt quốc gia Tà Thần thì chưởng môn Mang Sơn đạo phái dư sức phi thăng.
Khi đó Phi Âm Tử nợ Tô Kính nhân tình, còn không bằng trước tiên hứa cho lợi.
Nếu Tô Kính làm thành chuyện này,
trước khi Phi Âm Tử phi thăng làm gì cho hắn cũng đáng giá. Sau khi Phi Âm Tử phi thăng, dù Tô Kính chiếm Mang Sơn đạo phái làm của riêng cũng không liên quan gã.
Mang Sơn đạo phái không phải môn phái chú trọng truyền thừa không thì đã chẳng đến nỗi chia rẽ nội bộ.
Phi Âm Tử và Tô Kính đàm phán về hạm đội ổn thỏa, gã sẽ cung cấp tài liệu cho hắn chế tạo riêng mười hai chiến hạm.
Tô Kính thuận tiện đòi Phi Âm Tử đưa ít xích dương kim để hắn tạo trang bị cho thân vệ của mình. Xích dương kim là đặc sản của Mang Sơn sơn mạch, lực phòng ngự và tự lành rất xuất sắc. Có Mang Sơn đạo phái móc nối thì mua không mắc, nếu không rất khó lấy được.
Phi Âm Tử không bàn điều kiện với Tô Kính, hắn đòi không nhiều, chỉ dùng để chế tạo hợp kim.
Phi Âm Tử không đi ngay, gã ở ngoài Vô Ưu thành giúp Tô Kính phòng ngừa rắc rối, trợ giúp hắn xây bến cảng. Bến cảng nơi này cho hạm nhỏ, thuyền lớn thật sự phải đi bờ biển xây, không thì vận chuyển rất rắc rối.
Theo thời gian trôi qua, đường sông kênh đào đã tiến sâu vào sơn mạch, trên hai trăm dặm rồi. Hơn một nửa chặng đường lòng núi đã bị đào hang, chỉ còn công tác nổ và chuyển đá.
Việc hạm đội liên hiệp gác lại nhưng Phi Âm Tử đã động lòng, gã làm thân với Tô Kính cũng vì đệ tử môn nhân của mình.
Áp lực bên sở nghiên cứu giảm bớt nhưng không đủ người, Tô Kính không có cách nào điều động người của mình đến. May mắn theo kế hoạch thiết kế mười hai chiếc Long Xa đã tạo xong. Đây là xe cho chủ soái, tướng quân địa doanh nhất cấp chỉ huy xe, xuống nữa thì quy cách kém hơn chút, sở nghiên cứu mới bên Tô Kính có thể miễn cưỡng tạo ra.
Việc chiêu mộ quân đội của Vô Ưu công chúa, Tô Kính đã đồn khắp nước, ngày càng nhiều người đến đất Kinh. Tô Kính phát hiện hắn có rất nhiều sự lựa chọn, bên Tô Mộ còn chưa gom đủ hai mươi vạn người mà hắn đã có hơn năm mươi vạn, sắp đầy chỗ quân thứ nhất.
Vô Ưu công chúa gom hơn năm mươi vạn người này vào danh nghĩa của mình, thành lập Phượng Hoàng Thần quân. Danh hiệu Chu Tước quân đoàn đã có từ lâu, nàng là công chúa cũng không cách nào cướp phiên hiệu của người khác.
Mỗi ngày trôi qua lặp lại đơn điệu, nếu không có buổi tối song tu Kính sẽ cảm thấy rất là đơn điệu phiền muộn. Hắn trở về Ngọc Kinh Thành mấy lần, lần gần đây nhất Tiêu Dao Hầu đã rời đi. Trước khi Tiêu Dao Hầu đi nói cho Tô Kính biết chuyện Tô Tuyết đã có manh mối.
Trừ phi Tô Tuyết xuất hiện, nếu không Tiêu Dao Hầu chỉ có thể đợi chờ.
Tô Tuyết không chết là điều duy nhất chắc chắn, nhưng Tô Kính cảm thấy nàng không chết chưa chắc là chuyện tốt. Đối với Tiêu Dao Hầu là vậy, với Tô Tuyết cũng là kết quả tệ nhất.
Năm mới Tô Mộ bỗng nhiên xuất hiện ở Vô Ưu thành.