- Đương nhiên không được, học bí pháp Binh gia là mất đầu, người như ta chỉ có thể tham khảo.
Tố Nhân Long nói:
- Thiếu gia, không phải ta muốn học bí pháp Binh gia, ta không cách nào tu luyện Ngũ Luân. Ta chỉ muốn học binh pháp của Binh gia, và chiến kỹ Ngũ Luân phối hợp.
- Cái này thì được, về binh pháp ta sẽ tìm người dạy cho ngươi. Kỹ năng chiến đấu ngươi có thể học hỏi sư phụ của ta, ta có nhiều điển tịch cho ngươi tham khảo.
Tố Nhân Long hớn hở. Lúc này Tử Đằng dẫn đám nha hoàn đến hầu hạ Tô Kính tắm rửa. Tố Nhân Long đi ra. Tử Đằng tiến lên sai người nâng thau rửa mặt vào sân, thời tiết lạnh lẽo nhưng sân ấm như xuân. Chưa xây xong Kim Ngọc Phù Đồ nhưng đã có chút hơi hướm thế giới cực lạ.
- Thiếu gia...
- Sao?
Tô Kính mới lau mặt xong thấy Tử Đằng ngập ngừng muốn nói thì lấy làm lạ, sao dạo này ai cũng muốn tìm hắn bàn việc.
Tử Đằng cười nói:
- Gần đây thiếu gia luôn ở sở nghiên cứu, khi về thì luôn bên công chúa, nhiều người muốn cầu kiến thiếu gia đã xếp hàng dài mười dặm.
Tô Kính ngây ra, chợt nhớ đất phong là của Vô Ưu công chúa nhưng hắn cũng là chủ nhân khối đất này.
Đương nhiên Vô Ưu công chúa có địa vị cao hơn, nhưng phụ thân của hắn là Đại Tư Mã, nhân vật nắm giữ binh quyền, bá phụ quản lý tài chính, quyền lớn trong Đông Tần đế quốc phần nhiều nằm trong tay nhà hắn. Tô Kính chưa từng nhận ra khi hắn đến đất phong sẽ được nhiều người chú ý, lôi kéo kết giao là lẽ tất nhiên.
Nhưng Tô Kính thích nghiên cứu khoa học, xã giao rất phí thời gian, còn phải nói nhiều lời nhảm nhí với người không quen. Có rảnh thì...
Không đúng, sau khi có Thần Lâm thì hắn dư dả thời gian nhiều.
Cần phải xã giao, không thể chuyện gì cũng để công chúa ra mặt. Hèn gì Mộ gia rất nhiệt tình với hắn, thì ra cố ý muốn làm quen.
- Ai lo sắp xếp gặp mặt?
- Bên công chúa, hệ thống phụ tá chưa thành lập xong, thiếu gia càng không có ai.
- Vậy nàng lo quản đi.
Tử Đằng đỏ mặt nói:
- Ta không được đâu thiếu gia.
- Không phải một mình nàng lo, gặp chuyện thì bàn bạc với Lam Mân. Có một nguyên tắc khi nàng quản lý chuyện này.
- Xin thiếu gia chỉ bảo.
- Nàng phải biết ta muốn gặp ai, không muốn gặp người nào.
Tử Đằng gật đầu, nàng có ánh mắt đó.
- Ta không muốn gặp nhưng nếu không gặp người đó sẽ có rắc rối, khi ấy nàng có thể sắp xếp gặp, nhưng nhớ thu tiền.
Tử Đằng hoang mang:
- Thu tiền?
Cái này khác gì nhận hối lộ?
- Đúng vậy, thu tiền, nàng phải thu nhiều mang tiếng xấu, truyền ra ngoài về sau có ai muốn đối phó ta sẽ bắt sơ hở từ các nàng, đã hiểu chưa?
Tử Đằng cắn môi, làm mình mang tiếng xấu?
- Ta hiểu rồi thiếu gia, ta sẽ làm.
Lục Hà ở bên ngoài hét to:
- Thiếu gia!
Tô Kính bắt đầu cáu, sáng này chưa thấy thê tử đã có nhiều chuyện như vậy, làm quý tộc có gì vui?
Không phải nên vui vẻ ăn uống, khi nam bá nữ sao?
Từ khi đến thế giới này hắn công tác quần quật còn hơn lúc ở Trái Đất, phò mã còn vậy nếu làm hoàng đế chắc mệt chết.
- Có chuyện gì?
Rào rào!
Cửa viện bị đụng mở, một bóng đen to lớn phủ xuống đầu đẩy Tô Kính té xuống đất. Hắn cười lớn đẩy Ngão Thiết to hai trượng xuống người, nó không chịu rời khỏi linh trì Hầu phủ, giờ lớn lên rốt cuộc chịu lại đây.
Ngão Thiết lớn thành vật khổng lồ nhưng trông vẫn rất đáng yêu, mắt quầng thâm lớn cưng chết.
Khoan, sao con này to vậy?
Theo phép tính của Trái Đất thì Ngão Thiết lớn sáu thước, nếu không phải Ngão Thiết đang đùa với Tô Kính, nó tát một cái là hắn bay đầu, nói khách quan là hắn còn lại một bộ Lục Đạo Thần Giám.
Giọng Tô Mộ vọng lại:
- Tô Kính, hi.
Tô Kính quay đầu thấy Tô Mộ, Vô Ưu
công chúa cùng đứng ở cửa viện vỗ tay cười to.
- Tô Mộ đang cười gì?
Tô Mộ vui vẻ nói:
- Ngão Thiết thú nuốt nguồn suối linh tuyền rồi, có vẻ tiến hóa nhiều. Tiếc rằng thiếu sừng rồng, không thể Kim Đan.
Tô Mộ không định trở về Hầu phủ, tuy tiếc linh tuyền nhưng Ngão Thiết thú ăn mất làm nàng rất vui.
Tô Kính khó hiểu hỏi:
- Nguồn suối? Thứ đó có thể ăn?
- Đó là một món báu vật dời nước linh tuyền từ không gian khác đến, ca cho rằng Hầu phủ là động tiên sao?
Ngão Thiết thú cúi đầu làm nũng thè lưỡi, Tô Kính vỗ mạnh vào đầu nó, quát:
- Ngươi không phải chó!
Vô Ưu công chúa đến gần sờ tai Ngão Thiết thú:
- Đừng đánh nó!
Lỗ tai đầy lông mềm, thứ này có lợi hại đúng như trong truyền thuyết không?
- Đây là giáo dục, khi con nít còn nhỏ phải bị đánh mấy cái mới được.
Tô Kính không muốn Vô Ưu công chúa chiều Ngão Thiết thú, đây là tọa kỵ của hắn, mặc dù đã có Long Xa thì không cần tọa kỵ nữa. Nhưng Long Xa dùng cho việc chỉ huy chiến đấu, bình thường ngẫu nhiên hắn sẽ cưỡi Ngão Thiết thú. Nó cần thực lực mạnh hơn nữa nếu không rất khó sống tiếp.
Ngão Thiết thú bây giờ mới chỉ là trạng thái ấu niên.
Ngão Thiết thú lắc đầu, không phải phủ định lời Tô Kính mà tỏ ra lười biếng.
Vô Ưu công chúa sờ đầu Ngão Thiết thú, hỏi:
- Tô Kính, có phải ngươi cảm thấy kỵ binh rất vô nghĩa?
- Đúng, ta có chiến hạm bay, tốc độ bộ binh di chuyển hơn xa kỵ binh. Hải chiến từ ven biển tấn công lên bờ, chiếm cứ thành thị ven biển từng chút một xâm thực nội địa, bộ binh quan trọng hơn chút.
- Đó là tư duy chiến lược, nhưng trong chiến thuật ngươi có biết là khi Yên Vân thú xung phong chạy nhanh bao nhiêu không?
Tô Kính lắc đầu. Yên Vân thú luôn giữ tốc độ trung bình, hắn chưa thấy Yên Vân thú quy mô lớn trùng kích trận địa địch.
- Chiến sĩ đến Tiên Thiên kỳ khi cưỡi Yên Vân thú xung phong ba dặm tốc độ trung bình lên đến mỗi canh giờ tám trăm dặm.
Tô Kính kinh ngạc há hốc mồm:
- Cái gì?!
Yên Vân thú tổ thành chiến đội trong kỵ binh, mỗi binh sĩ cộng áo giáp nặng nề, Yên Vân thú cõng trên năm trăm cân, cá biệt gần ngàn cân, đó là chưa tính áo giáp của Yên Vân thú.
Nếu tính thể trọng của Yên Vân thú, Song thành cộng kỵ sĩ, cộng trang bị vũ khí, tổng cộng trọng lượng hơn hai tấn. Cõng nặng vậy mà vận tốc là hai trăm công lý?
Nếu kỵ sĩ cầm trường đao thì áo giáp gì cũng không chắn được, trùng kích một cái có thể đâm thủng địch như xuyên đậu hủ. Cái gọi là trọng bộ binh phương trận không chịu nổi trùng kích như vậy.
Đây mới chỉ là suy xét về vật lý, nếu cộng thêm thuật đạo gia cố, một kỵ sĩ tương đương với một chiếc xe tăng siêu cao tốc, miễn kẻ địch không phải tường thành thì có thể nghiền áp qua.