Người cá vẫn cứ hờ hững. Phù văn sư được bảo đao cười quái dị, cầm cây kim, ra hiệu hai nữ quan khống chế người cá ấn nàng lên giường.
Người cá bị đặt trên giường sắt, nằm sấp xuống. Phù văn sư dùng kim xăm trận pháp sau gáy nàng.
Công việc có độ khó cao, để tạo ra bức trận pháp này vất vả hơn vẽ trăm tấm phù lục loại trận pháp. Thân thể con người là sống, da có tính co dãn, muốn trận pháp luôn trong trạng thái vận chuyển thì cách xăm phức tạp rất nhiều.
Mặc dù năng lực này đặc biệt nhưng phù văn sư không xem trọng, vì luyện khí sĩ nhân tộc không cần xăm trận pháp lên người mình, sẽ ảnh hưởng tu hành. Luyện khí sĩ gia tộc nhỏ không mời nổi phù văn sư như thế. Đừng thấy thuộc hạ của Tô Mộ có thực lực Trúc Cơ kỳ, nếu đi ra ngoài xăm một bộ trận pháp lên thân thể người thì thu nhập cao còn hơn cường giả Kim Đan.
Tô Mộ có thể chiêu mộ luyện khí sĩ này vì Tô gia không cần năng lực đó. Số lượng đệ tử thiên tài đủ kéo dài truyền thừa gia tộc, đệ tử thiên tư hơi kém không cần cưỡng ép tăng cao thực lực, làm vậy là chặn lại con đường thăng cấp của đệ tử.
Ví dụ nhi tử của trưởng lão nào đó tư chất kém, nếu gia tộc cho phép sử dụng loại thủ đoạn này tăng thực lực lên thì nhi tử của trưởng lão chỉ đến đỉnh Trúc Cơ là có sức chiến đấu của Kim Đan, sẽ chiếm dụng nhiều tài nguyên của gia tộc. Bình thường trong hàng đệ tử xuất hiện tư chất càng thêm tốt sẽ bị loại người này thế thân.
Nên Tô gia không cho phép gia tộc trong tộc xăm trận pháp lên mình, trừ phi trận pháp này không dùng để nâng cao thực lực. Loại này chỉ cho tử sĩ không có ngày ra ngoài sáng sử dụng, đa số tử sĩ cũng sẽ không dùng thủ đoạn như vậy.
Tổn thương mạng sống là phải trả giá cao, người có quyền có tiền có thể dùng nhiều tiền tránh khỏi loại tổn thất này. Tử sĩ không có tự tin như vậy.
Phù văn sư dùng cây kim chấm máu chó xăm trận pháp khống chế sau gáy người cá. Gã rất đáng tin. Tô Kính tu luyện Thanh Minh Chân Giải của Tô gia, khống chế thuật đạo chưa từng học cũng không khó khăn, chỉ cần xem khẩu quyết một lần là thi triển được. Chỉ là đồ vật Trúc Cơ kỳ không có gì khó khăn.
Mới đầu người cá hơi sợ, nàng không biết đám người Tô Kính định làm gì. Vô Niệm ở một bên gắt gao áp chế nàng, trong cơ thể nàng không thể vận chuyển chút chân khí nào, đành mặc cho phù văn sư đâm từng kim vào đầu nàng.
Cảnh tượng đẹp đẽ tàn nhẫn, Tô Kính biết, đây chỉ là biểu tượng.
Cơ bản là vì thái độ của người cá, vừa xuất hiện đã uy hiếp hắn đã nói lên đối phương có thái độ gì với nhân loại.
Hơn nữa thân thể người cá không phải nửa người nửa cá thì càng phiền phức hơn. Nếu người cá có cái đuôi cá chứ không phải đôi chân thì Tô Kính không lo, cùng lắm người cá xâm lấn con sông chứ không lên đất liền được.
Người cá phát ra thanh âm không ảnh hưởng phù văn được, người xung quanh có thực lực đủ mạnh, dù trong huyết mạch thiên phú của nàng có kỹ năng hấp dẫn gì thì bây giờ không thả ra được.
Áp chế của Vô Niệm là thứ trí mạng nhất.
Sau khi tham gia Đạo Môn thì thực lực của Vô Niệm tăng vùn vụt, cảnh giới vẫn là Kim Đan tứ trọng nhưng sức chiến đấu mạnh hơn gấp chục lần.
Đám hòa thượng bọn họ ban đầu không thể đánh hội đồng một cường giả võ đạo, giờ một mình Vô Niệm có thể ức chế. Lý do chính vì Vô Niệm thông qua Tô Kính tiếp xúc nhiều điển tịch của Đạo Môn và Phật môn. Lý do lớn hơn nữa là Tâm Ý tông
tham gia vào Đạo Môn, được tăng thêm nhiều khí vận. Tâm Ý tông có ít người khiến chưởng môn như Vô Niệm được ích lợi lớn.
Tô Kính mặc kệ người cá vùng vẫy, kiên nhẫn chờ phù văn sư xăm trận pháp xong, dùng vải bông lau vết máu sau gáy người cá.
Tô Kính cúi đầu hỏi:
- Tại sao ngươi biết nói tiếng Đông Tần?
Đầu người cá đau nhói không chửi được:
- Ngươi...
Người cá chợt nhận ra đã xảy ra chuyện gì trên người mình.
- Ta nghe một câu nói là lòng người là địa ngục, trong thế giới có địa ngục này ngươi nên chấp nhận hiện thực, phối hợp ta, nói cho ta biết những gì ta muốn.
- Có ích lợi gì sao?
Người cá cười thảm nói:
- Dù ngươi biết tất cả về Nhân Ngư đế quốc cũng không ngăn cản được.
Tô Kính cười làm người cá điếng hồn:
- Ít nhất ta biết làm sao chạy trốn, nhất định sẽ mang theo ngươi.
Người cá thử tự sát nhưng chân khí không nghe nàng điều khiển, hơn nữa hình vẽ sau gáy đâm lực lượng vào thức hải của nàng, khống chế hành vi nàng. Hễ nàng có ý nghĩ xấu nào sẽ bị trừng phạt.
Lòng người là địa ngục?
Vậy là nàng vĩnh viễn sống địa ngục, không được giải thoát!
Người cá sợ hãi, người nổi lên các lớp vảy. Tô Kính phát hiện người cá không phải không có vảy cá, chẳng qua núp dưới da.
Nếu không phải công kích của Tô Mộ vừa lúc khắc chế người cá, dùng cách khác chiến đấu thì rất khó bắt được người cá này.
- Ngươi sẽ...
Người cá không nói tiếp được, gào khóc thảm thiết, đau đớn lần này khiến nàng không có sức chống cự, co ro một cục.
Tô Kính gật gù:
- Xem ra ngươi chưa hiểu ta nói có ý gì. Vậy đi, cho ngươi một canh giờ, ta cũng làm quen một chút, làm sao khống chế trận pháp này.
Nói xong Tô Kính và Tô Mộ nghiên cứu khẩu quyết khống chế trận pháp, mặc kệ ánh mắt cầu xin của người cá.
Hạm đội bắt đầu kề sát nhau, ba người, bốn mươi lăm chiếc Phi Xà Hạm, ba Phi Xà Hạm làm một hạch tâm, mười lăm hạm đội cách nhau trăm dặm, gần như chen chúc sát nhau.
Hết cách, không ai biết còn gặp phải người cá hay quân đội người cá không. Trận pháp phòng hộ trên từng chiến hạm tùy thời khởi động.
Mộ Ngân Mâu tạm thời làm tổng chỉ huy, Tô Kính cùng Tô Mộ bắt đầu tu luyện khẩu quyết khống chế trận pháp.
Lấy được tình báo từ người cá có ý nghĩa quan trọng với đế quốc. Chủ soái ba hạm đội hơi căng thẳng, nhất là Mộ Ngân Mâu, nàng chỉ được Mộ gia chọn đến đây chỉ huy hạm đội nhưng không là quan chỉ huy quân Mộ gia viễn chinh. Tô Kính dồn hết quân đội lên biển nhưng Mộ gia thì khác, Mộ gia chú trọng tấn công trên đất liền hơn.
Chuyện người cá chung một nhịp thở với Mộ gia, bờ biển Quỳnh châu dài nhất cũng dễ bị công kích trong biển nhất.
Hạm đội hướng nam, tốc độ thả chậm nên chưa vòng qua bờ đông hải Quỳnh châu. Trên góc đông nam Quỳnh châu có đảo lớn, Mộ gia xây mười mấy cảng biển ở đó đủ cho hạm đội đế quốc đi ngang qua bổ cấp.