Lúc này trước mặt xuất hiện sương mù to lớn, các binh sĩ điều khiển chiến hạm vô cùng ngạc nhiên, trong sương mù có một đầu cự long nhô ra, ánh mắt lạnh như băng quét qua một vòng sau đó biến mất.
Chân Long?
Tô Kính không thể xác định, hắn đành phải đi ra khỏi phòng chỉ huy, đứng ở bong thuyền tự mình quan sát. Chuyện này làm Ưng Dương và Khuyển Thập Lang hồi hợp. Hai người bọn họ hiện tại phụ trách an toàn của Tô Kính, mà những nữ quan đều đưa cho Tô Mộ.
Tám Kim Đan của Tâm Ý Tông không thể không đi cùng, trong mắt Tô Kính xuất hiện vòng xoáy, dường như đang quan sát Chân Long như ẩn như hiện trong sương mù.
Nếu như hắn không có Long Xà Bát Cảnh Hồ, nhất định sẽ sợ hãi. Trên đất bằng, nhân loại còn có thể đồ long,trên biển phải trả giá thật nhiều, không ai muốn thừa nhận việc này.
Long, nó không phải con mồi tốt, cho dù có giá trị lại cao, giết chết đầu long luôn luôn cần phải trả cái giá cực kỳ to lớn.
Chân Long, không phải tồn tại bất tử thế nhưng trên mặt biển là thiên hạ của nó, đánh nhau chắc chắn tổn thất thê thảm.
- Không phải Chân Long.
Vẫn là Tô Mộ phán đoán nhanh chóng, nàng phán đoán là nhờ vào huyết mạch không có cộng minh. Chân Long xuất hiện thì hai người có long xà chân khí sẽ không yên tĩnh như vậy.
Khoảng cách còn hơn hai trăm dặm, từ lúc bước vào phamj vi công kích của ngũ hành đại pháo, Tô Kính lại chậm chạp không có phát động công kích. Hắn rất nghi hoặc, hắn hối hận vì giày vò nhiều ngày như vậy, không có bắt mấy người các nước Nam Hải hỏi thăm phong tình nơi đây.
Phạm vi sương mù nằm ngoài hai trăm dặm, đủ để dung nạp một chi chiến hạm vượt qua hai trăm chiếc, một hạm đội bình thường chỉ có mười sáu chiếc mà thôi.
Mặc kệ nó có phải Chân Long thật hay không đều sinh ra ảnh hưởng tới mình.
Nghĩ tới đâyTô Kính nói:
- Phái tám mươi phi hành khôi lỗi cất cánh, chỉ mang vũ khí chính, căn cứ tọa độ ta nhắc nhở.
Thuyền của Tô Kính có phi hành khôi lỗi, khoảng cách chiến đấu năm sáu mươi dặm, hơn nữa nhờ vào trận pháp của chiến hạm hoàn thành, dựa vào luyện khí sĩ, không phải Kim Đan căn bản không thể khống chế.
Tám mươi phi hành khôi lỗi cất cánh, Tô Kính xếp đặt thiết kế khôi lỗi này, sau lưng mọc ra cánh chim kim loại, tốc độ phi hành không quá nhanh nhưng có tính linh hoạt, cũng không phải chiến hạm phù không loại nhỏ có thể so sánh.
Nếu như chiến hạm phù không loại nhỏ là máy bay chiến đấu, những phi hành khôi lỗi này chính là trực thăng.
Tô Kính không phải là không muốn chế tạo ra phi cơ trực thăng và máy bay chiến đấu kết hợp với nhau, từ đó có thể phi hành nhanh hơn, còn có thể chiến đấu tầng trời thấp. Chỉ vấn đề thành phẩm đã làm hắn buông tha suy nghĩ này.
Đạo thuật cũng không thể sáng tạo tất cả, cũng phải làm việc theo quy luật.
Phi hành khôi lỗi hình người là luyện khí sĩ trên tàu chiến chỉ huy thông qua trận pháp điều khiển, sau khi cất cánh sẽ hiện rõ trên sa bàn, Tô Kính giao quyền chỉ huy cho Tô Mộ, bảo nàng quay về trong buồng nhỏ, có phụ tá trợ giúp cho nên không gặp vấn đề gì.
Hiện tại còn lại là gặp chiêu phá chiêu.
Tô Kính làm vêệc duy nhất là trước khi đối phương tiếp cận phải điều động chiến hạm theo ý đồ của mình, phân tán sẽ không bị địch nhân đả kích bao trùm.
Đúng vào lúc này một chiến hạm phù không loại nhỏ phá không bay tới, nó phát ra âm bạo, sau đó lơ lửng trên tàu chỉ huy. Lần này chỉ có thế giới đạo thuật mới thực hiện được, hơn nữa cái giá không nhỏ.
Tô Kính lại đại hỉ, chính mình bảo bắt tù binh phù hợp, bộ đội trên lục địa hoàn thành nhanh như vậy, hơn nữa còn đưa tới.
Trên bầu trời có hai người bị
ném xuống, Vô Niệm sau lưng Tô Kính vươn tay, một bàn tay màu vàng lớn tiếp lấy hai người này và đưa tới trước mặt Tô Kính.
Tô Kính nhìn nhìn chằm chằm vào hai gia hỏa mặc quần áo rách nát, trên ót còn mang một tấm phù lục, nhìn chẳng khác gì cương thi.
Tô Kính nói:
- Hai vị tốt, tên gì?
Hắn đã nhìn ra hai người này là luyện khí sĩ Trúc Cơ, là Trúc Cơ sơ kỳ, thực lực không tệ, quần áo rách nát là do binh sĩ của mình lúc bắt bọn họ đã có chống cự qua, cho nên bị đánh thành như thế.
Hai gia hỏa này còn chưa tỉnh hồn, Tô Kính nói chuyện mang theo thủ pháp thôi miên, dưới sự khống chế của lá bùa, bọn họ nhanh chóng lâm vào tiết tấu của Tô Kính.
Luyện khí sĩ trên đài cao nói:
- Đại nhân, ta là Tô Tinh Hà, hắn là Đỗ Vũ.
Hai người bọn họ bị bắt, cốt khí giảm đi rất nhiều, địch nhân thật sự cường đại quá mức tưởng tượng, những binh lính kia chỉ có ba Tiên Thiên kỳ, phối hợp một đống gia hỏa dẫn khí nhập thể đã có thể bắt mình.
Có tới bốn luyện khí sĩ bị bắt, có hai tên phản kháng quá kịch liệt và giết bốn binh sĩ, kết quả đã bị loạn đao phân thây. Hai người bọn họ không có giết người cho nên bị bắt lại.
Bọn họ rất may mắn, thời điểm chiến đấu phát sinh, bọn họ không cam lòng sử dụng pháp khí cường đại nhất cho nên còn có thể sống được.
- Rất tốt, ta cũng họ Tô, ta là quan chỉ huy cao nhất của hạm đội. Ta bắt các ngươi tới đây là có việc.
- Đại nhân cứ việc phân phó.
Tô Tinh Hà và Đỗ Vũ trăm miệng một lời. Pháp lực toàn thân của bọn họ đã bị lá bùa phong ấn, không có khả năng phản kháng.
Cho dù có thì bọn hắn cũng không muốn vận dụng, sau lưng Tô Kính còn có tám Kim Đan.
- Ta gặp được một chút phiền toái, không biết địch nhân là cái gì, các ngươi là người nơi này, cho nên bảo các ngươi tới đây giải thích.
Tô Kính nói xong liền chỉ vào sương mù xa xa.
Hai gia hỏa này mới nhìn thấy thì dị tượng chỉ còn cách hai mươi dặm.
Tuy bọn họ không nhìn thấy Chân Long trong sương mù nhưng toàn thân run rẩy.
Nội tâm Tô Kính nói thầm không tốt, hiển nhiên hai thổ dân này nhận ra sương mù. Là thứ gì lại làm bọn họ sợ hãi như thế?
Tô Tinh Hà miễn cưỡng nói:
- Đại nhân, chúng ta mau chạy đi.
- Trốn?
- Đó là vô địch chiến hạm của Ấn gia đế quốc!
- Vô địch?
- Không phải thực vô địch, đám người chúng ta có gom góp lại cũng không phải đối thủ. Ấn gia đế quốc có hơn trăm Kim Đan tọa trấn, loại vô địch chiến hạm này có tới năm sáu Kim Đan.
Tô Tinh Hà càng sợ hãi, hắn nói càng nhanh và càng rõ ràng.
Hắn hi vọng Tô Kính tranh thủ thời gian biết khó mà lui, đừng tìm cường đại địch nhân đối nghịch.
Ấn Gia đế quốc cường đại đã xuất động vô địch chiến hạm, chỉ cần ngươi trung thực đầu hàng sẽ không chết. Nhưng mà Ấn Gia đế quốc nằm ở điểm cuối của Nam Hải, tại sao chạy tới nơi này?