Hẳn là sư muội đến, Tô Kính đi ra nghênh đón, sau đó gọi Tô Mộ cùng đi gặp tiểu gia hỏa không gặp nhiều năm.
Thời điểm Tô Kính nhìn thấy Lâm Tạ Hồng, Lâm Tạ Hồng vừa mới nhảy ra khỏi chiến hạm phù không loại nhỏ.
Nàng cao hơn rất nhiều, dáng người thon gầy thấp hơn Tô Mộ một ngón tay, ăn mặc quần áo màu xanh da trời, phía trên còn phủ kín phù văn đạo thuật.
Tô Kính liếc mắt nhìn chiến hạm phù không loại nhỏ sau lưng của nàng, cũng có chút ngạc nhiên.
Một mình Lâm Tạ Hồng tới, thứ này cần hai người đồng thời vận hành mới có thể điều khiển. Hiện tại lực lượng thần thức của Lâm Tạ Hồng hiện tại xem ra đã rất khổng lồ.
Gia hỏa này là Kim Đan?
Tô Kính nhìn kỹ Lâm Tạ Hồng, còn không có kịp phản ứng, Lâm Tạ Hồng đã một đi tới trước mặt hắn, nàng ôm cổ Tô Kính, hai chân cách mặt đất và vòng quanh người hắn.
- Sư huynh, nhiều năm không gặp như vậy, nhớ chết ta!
Tô Mộ két một tiến, buông mặt nạ bảo hộ Ám Dạ song long giáp xuống, sắc mặt khó nhìn.
- Vậy sao?
Tô Kính cũng biết Lâm Tạ Hồng không phải đèn cạn dầu, gia hỏa từ khi biết chuyện đoán chừng là lúc ba tuổi, hơn nữa khi đó theo Lâm Hoành Sơn chém giết tại biên quan bắc vực. Phần lớn thời gian nàng đi theo Lâm Hoành Sơn lẻn vào các bộ tộc lớn nhỏ và chiến đấu một mình, Lâm Hoành Sơn dạy nàng cách alfm sao có thể sống sót một mình và giết kẻ khác.
- Đương nhiên, sư phó huấn luyện thật sự gian khổ, ngươi không biết ta đối mặt với địch nhân nào đâu.
Lâm Tạ Hồng nói rất chân thành, Tô Kính lại nghe ra ý khác, có lẽ Tiêu Dao Hầu cũng có thể huấn luyện chiến sĩ của hắn như vậy.
- Ân, sư muội tới là tốt rồi.
Tô Kính lúc này buông Lâm Tạ Hồng xuống.
- Nơi này cần ngươi làm chút chuyện.
- Chiến đấu thì miễn đi, ta ra ngoài đi dạo.
Lâm Tạ Hồng bĩu môi, không tình nguyện buông Tô Kính ra.
- Ân, ta ở chỗ này có được một hòn lão, một chiến hạm khổng lồ, ta cần một người tin tưởng quản lý giúp ta, ngươi cảm thấy có thể làm không?
- Nói như vậy ta làm quan!
Lâm Tạ Hồng ngạc nhiên sau đó có vài phần vui vẻ.
- Làm quan là ý gì, ngươi làm sơn đại vương.
Tô Kính cười nói.
- Vậy cũng tốt, sư huynh, ta đói, nên ăn chút gì đi. Ai, đó là Tô Mộ tỷ tỷ a?
Lâm Tạ Hồng ngoắc, Tô Mộ gật đầu nhưng không tiếp lời.
Lâm Tạ Hồng thật không cảm thấy cái gì, thời điểm còn ở Tiêu Dao Hầu phủ Tô Mộ không thích nói chuyện với người khác.
Nếu Tô Mộ nhiệt tình với nàng mới là chuyện kỳ quái.
Lâm Tạ Hồng lôi kéo Tô Kính đi vào nhà hàng, có binh sĩ đưa đồ ăn lên, Lâm Tạ Hồng ăn nửa cái giò heo, lúc này mới cầm lấy chén trà sau đó uống một ngụm nhỏ, ngay sau đó dứt khoát giơ ấm trà lên đổ cả ấm vào họng của mình.
- Sư huynh, sư phó đưa ta tới nơi này, ta tu luyện không phản đối nhưng ăn uống quá thảm. Sau khi tới chỗ ngươi mới được ăn thế này.
- Đó là nơi nào?
Tô Kính cũng ngồi xuống ăn cái gì, đó, Tô Mộ không ăn, sau khi nàng đạt tới Kim Đan thì rất bắt bẻ đồ ăn, thức ăn nơi này là cho binh sĩ ăn nên không phù hợp với yêu cầu của nàng.
- Đó là thế giới không có mặt trời, vì sao rất lớn rất lớn, ngươi không biết những thực vật kia đâu, chúng cũng ăn người. Dưới mặt đất khắp nơi là sông ngầm, trong sông ngầm có yêu thú đều rất tinh minh, đến mặt đất lấy nước không cẩn thận sẽ chết đấy. Theo ta đi huấn luyện còn có hơn một trăm người, trở lại chưa tới một nửa. Những năm qua người còn sống cơ bản đều đạt tới Kim Đan.
Tô Kính kinh hãi, hơn một trăm người, trở về chưa tới một nửa nhưng cũng
có bốn mươi năm mươi người. Tiêu Dao Hầu lại có thể một lần huấn luyện ra nhiều cường giả Kim Đan như thế, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Nhớ tới đám người bên cạnh hoàng đế bệ hạ, lấy ra người nào cũng đều là trưởng lão và tộc trưởng của gia tộc.
Tiêu Dao Hầu không có chút bổn sự như vậy sao có thể làm đệ nhất đại thần đương triều chứ?
Theo lý thuyết địa vị Đại Tư Mã chưa hẳn cao hơn Đại Tư Đồ nhưng mà Tiêu Dao Hầu lại có thể ngăn chặn cả triều văn võ gắt gao, dưới một người, trên vạn người.
Trên người hắn có không ít bí mật. Xem ra Tiêu Dao Hầu giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, hắn có năng lực tiến giai như ngồi hỏa tiễn, thống soái đủ loại nhân tài, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng phải lễ ngộ với hắn có thừa.
Tô Kính còn không biết trên thực tế nhiếp chính vương Khương Dạ đều không muốn chính diện đụng Tiêu Dao Hầu, đây chính là cường giả Kim Đan bát trọng đấy.
- Tổng cộng một trăm tám mươi chín người, tính cả ta trở lại chỉ có tám mươi tám.
Lâm Tạ Hồng cảm thấy còn chưa đỡ khát, lúc này ném ấm trà đi sau đó nắm lấy bầu rượu và nói:
- Trong đó có mười hai người chết vì ta. Sư phó mệnh lệnh chính ta phải còn sống quay về.
Trong lời của Lâm Tạ Hồng nói có một tia ấm áp. Mặc kệ nàng bái sư mục đích là cái gì, Tiêu Dao Hầu rất tận lực vì nàng. Mười hai lần nguy hiểm là nàng không thể tránh thoát, vì thế có mười hai người ngăn trước mặt nàng và chết thay nàng.
Lâm Tạ Hồng cũng rất khiếp sợ, bởi vì mười hai người này không chết sẽ tiến giai cảnh giới Kim Đan.
Một người biết rõ mình có thể tiến giai Kim Đan làm sao bỏ được hi sinh? Tiêu Dao Hầu có năng lực khống chế cường đại như thế, Lâm Tạ Hồng cảm thấy không thể tin được.
Cho dù là binh gia năm đó cũng từng xuất hiện qua phản đồ, Tiêu Dao Hầu làm thế nào thì nàng không rõ ràng.
Tất cả những người tu luyện cùng nàng tuyệt đối đều là bình thường, không có ai bị đạo thuật khống chế. Cam tâm tình nguyện đi chết? Lâm Tạ Hồng tự hỏi làm không được, nếu như có thể còn sống sót, toàn bộ thế giới này chết thì nàng cũng không quan tâm. Đó là phụ thân dạy cho nàng.
Tô Kính nghe con số như thế cũng phải kinh hãi, nói cách khác, hiện tại bên người Tiêu Dao Hầu đã có thêm tám mươi bảy cường giả Kim Đan, xem ý của Lâm Tạ Hồng, trong đó tất cả mọi người cũng không phải vừa mới tấn chức Kim Đan mới trở lại. Trên người Lâm Tạ Hồng bộc phát lực lượng tương đối ổn định, Tô Kính không thấy cảm thấy khí tức lĩnh vực của nàng, năng lực khống chế như thế tuyệt đối không phải vừa tiến giai.
- Người tới đây có ý gì?
Tô Kính hỏi Lâm Tạ Hồng.
- Kỳ thật là ý của phụ thân, hắn nói ngươi sẽ không cho ta đi chiến đấu, như vậy không thể phát huy uy thế của ta.
- Đúng vậy. Sư phó còn nói cái gì?