Tô Kính sửa sang lại trang bị trên người của mình, hắn triệu hoán một đầu Yên Chi Long, Yên Chi Long này vừa tiến giai Kim Đan, cho dù không có thủy khí cũng biến thành tọa kỵ của hắn.
Tô Kính sử dụng một bộ trang bị của binh gia đeo lên người Yên Chi Long, từ đó Yên Chi Long hóa thành Long Mã, hắn lại thả mười hai khôi lỗi giấy ra ngoài, mỗi khôi lỗi giấy đều dựa vũ trang vào phương thức đệ tử binh gia.
Đối mặt với một cường giả có khả năng là Kim Đan tứ trọng, Tô Kính dù suy nghĩ cẩn thận cỡ nào cũng sơ sót. Kim Đan tứ trọng không phải khôi lỗi giấy Trúc Cơ có thể nổ chết.
Ít nhất Tô Kính có thể dựa vào Ngũ Lôi Định Thân Châu, sau khi Ngũ Lôi Định Thân Châu định trụ mục tiêu thì bản thân mình mới có được ưu thế, hơn nữa còn mở rộng ưu thế thành thắng lợi.
Tô Kính vung vẫy nghịch lân mâu, nó phóng xuất ra một ít Ngũ Sắc Thần Quang. Bên ngoài thành lâu có âm binh đi qua nhưng không có phản ứng gì. Ngũ Sắc Thần Quang là năng lực tiên thiên của yêu thú, thực sự không phải là đồ vật Đạo Môn tu luyện ra.
Ngũ Sắc Thần Quang có thể sử dụng, nghịch lân mâu khẳng định có thể phá phòng thủ.
Trang bị của mãnh tướng đầu tiên là Địa Hồn thương, là vũ khí có tính công kích nhưng không có hiệu quả phòng ngự.
Tô Kính đau khổ suy nghĩ chiến thuật, cảm giác Tử Viêm pháo cũng không thể dùng, vô định kim hoàn cũng không thể dùng, sớm biết như vậy hắn nên mang theo tiểu sư muội Lâm Tạ Hồng đến.
Lâm Tạ Hồng ít nhất cũng có cảnh giới Kim Đan, cũng là đệ tử binh gia có thể chiến đấu giúp mình.
Liều đi!
Tô Kính liếc mắt nhìn mười hai khôi lỗi giấy, may mắn có những vật này, nếu không đối mặt với Kim Đan quỷ vật, chính mình thật không có gì có thể liều.
Chỉ hi vọng quỷ vật chỉ có bản năng, không phải cường đại như vậy.
Tô Kính nghĩ tới đây liền ném Toan Nghê giáp vào trong Long Xà Bát Cảnh Hồ để luyện hóa. Hiện tại Tô Kính luyện hóa vật phẩm sẽ có đại lượng Yên Chi Long hỗ trợ, lực lượng thần thức không phải vấn đề, hắn chỉ muốn tiến hành thao tác chính xác và thúc dục hỏa diễm, chuyện còn lại không cần hắn quan tâm.
Sau khi luyện hóa sạch khí tức trên Toan Nghê giáp, hiện tại chỉ còn lại mỗi binh gia thần văn, màu sắc Toan Nghê giáp ảm đạm rất nhiều nhưng Tô Kính không có rót lạc ấn bản thân vào, tạm thời phong ấn nó lại.
Tô Kính cũng không dám trực tiếp biến nó thành trang bị của bản thân, hắn sợ Võ Thánh đã chết kia lưu lại cửa sau trên bảy kiện thần binh này.
Song phương chênh lệch quá lớn, nếu Võ Thánh lưu cửa sau, Tô Kính sử dụng bất cứ món trang bị nào trong bảy món đều trúng chiêu, hơn nữa không có biện pháp đền bù.
Cảnh giới của Lâm Hoành Sơn hiện tại còn kém Võ Thánh đã chết kia rất nhiều. Tô Kính hiện tại có ý định tiếp tục lưu lại trong Tu La tràng.
Chỉ cần những thứ này vẫn còn, bảy mãnh tướng sẽ không chết thật đi, nhiều âm binh Tu La tràng tới bổ sung thì bảy mãnh tướng sẽ phục sinh, sẽ khôi phục lực lượng.
Tô Kính cần làm là phải luyện chế bảy món trang bị này một phen, triệt để xóa đi tất cả lạc ấn ban đầu trên đó.
Cửa vào Tu La tràng nằm trên mặt đất, nó là một huyệt động tối tăm màu đen, Tô Kính nảy vào bên trong, qua vài giây hai chân đã chạm xuống đất.
Đây là một tòa đại sảnh, ở cuối đại sảnh có một cái ghế kim loại cao cao, trên mặt ghế có một người đang ngồi.
Viên mãnh tướng đặt cánh tay lên lan can ghế, nắm đấm chống cằm giống như đang suy nghĩ xuất thần. Tô Kính vừa tới, tư thái này là mãnh tướng có thói quen suy nghĩ khi còn sống mà thôi. Hắn đã sớm không còn là
chính mình, làm sao có trí nhớ chứ.
Tô Kính đã đến, tên mãnh tướng lập tức nhìn về phía Tô Kính, lắc đầu, mở miệng nói:
- Trở về.
Tô Kính cũng lắc đầu, hắn thả mười hai khôi lỗi giấy, trong đó hai cái dán chặt vào khôi lỗi khác và bố trí trận pháp.
- Ta đến thu Tu La tràng, mặc kệ ngươi ban đầu là ai, còn nhớ rõ sứ mạng của mình hay không, cứ đến đây đi, chiến đấu với ta.
Tô Kính chỉ vào viên mãnh tướng, cũng không muốn đánh lén làm gì.
Đại sảnh rộng rãi như thế, trước sau mấy trăm trượng nhưng không có cây cột nào, bản thân nó được thiết kế vì chiến đấu.
- Nếu ngươi đã muốn chết, được rồi.
Tên mãnh tướng đứng dậy, mặt âất dưới chân của hắn vỡ ra, một cây thương xuất hiện và bị hắn nắm trong tay.
Địa Hồn thương có thể tùy thời bay ra khỏi mặt đất, quy tắc hình thành vũ khí, Tô Kính chỉ cần bị đâm trúng thì phải chết không nghi ngờ.
- Mãnh tướng huynh, đắc tội!
Tô Kính quay người lên ngựa, tay cầm Nghịch Lân Mâu, lại được khôi lỗi giấy bảo vệ và phóng thẳng về phía mãnh tướng thân cao hai trượng kia.
Mãnh tướng cầm Địa Hồn thương chỉ về phía trước, Tô Kính cảm giác toàn thân như rơi vào mấy vạn cân đá và lảo đảo. May mắn Yên Chi Long dươi thân lập tức mở Yêu tộc lĩnh vực chi lực ngăn cản lực lượng của Địa Hồn thương.
Trên người mười hai khôi lỗi giấy tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt chói mắt và ngăn cản công kích vững vàng.
Tô Kính cầm Nghịch Lân Mâu, Ngũ Sắc Thần Quang không phóng ra ngoài, phóng thích vào lúc này đối phương nhất định sẽ có đề phòng. Đây cũng không phải thế giới võ hiệp gì đó, sau khi nhìn thấy Ngũ Sắc Thần Quang là có thể phân tích ra lợi hại của nó. Với bản năng của mãnh tướng kia ít nhất có thể lập tức nghĩ ra một ít đối sách.
Không thể nói Ngũ Sắc Thần Quang vô dụng nhưng không có hiệu quả đánh lén, cho dù đánh trúng mục tiêu nhưng trong tình huống người ta phòng bị, cho dù có tổn thương cũng nhỏ đi rất nhiều.
Nếu không phóng thích Ngũ Sắc Thần Quang, dùng lực lượng Yên Chi Long Kim Đan nhất trọng đi liều mạng với đối phương sẽ thua thiệt bằng cảnh giới.
Tốc độ công kích của mình sẽ càng ngày càng chậm. Như vậy ưu thế tọa kỵ không còn, trên lực lượng lại không phải đối thủ của đối phương.
Địa Hồn thương có thể gia tăng lực lượng của một người, Tô Kính đoán chỉ cần không phải chung quanh thiếu các ngôi sao, Địa Hồn thương có hể hấp thu thêm lực lượng và gia tăng lực công kích của người sử dụng.
Ngũ Sắc Thần Quang bộc phát, thân thể tiến về phía trước một bước và rút ngắn khoảng cách giữa hai bên còn mười trượng.
Đệ tử binh gia có năng lực nắm chắc chiến cơ phi thường cường đại, trong chiến dấu dưới mặt đất như thế này, đệ tử Đạo Môn còn xa mới bằng. Một bước này đã làm ý định tích lũy lực lượng của Tô Kính thất bại.
Tô Kính dứt khoát nâng tay trái lên và phóng thích một đạo ngọc phù.