Nhưng đánh tới mức này này làm Tô Kính lui ra ngoài ngồi đợi mấy trăm năm thì hai mãnh tướng sẽ khôi phục lại, Tô Kính không có thời gian như thế.
Bạch Hổ kỳ cường đại, bản thân mình cũng có thể chỉ huy khôi lỗi giấy.
Sắc chiến đấu của khôi lỗi giấy không được tốt lắm, trên thực tế tác dụng kiềm giữ rất mạnh. Nếu không có những khôi lỗi giấy này, Tô Kính đâm ra một mâu vừa rồi cũng không thoải mái.
Khôi lỗi giấy tùy thời tự bạo, đối phương sẽ có cảm ứng, loại uy lực tự bạo này không thể giết đối phương nhưng cũng có thể buồn nôn chết đối phương. Hồn thể bị công kích sẽ bị thương, hơn nữa còn khó trị thương hơn cả nhân loại.
Tô Kính cảm giác lực lượng thần thức của mình không ngừng gia tăng, đây không phải ảo giác, liên tiếp trải qua khảo nghiệm sinh tử, đây là biện pháp đề cao thực lực tốt nhất, đương nhiên, nếu không chịu đựng nổi sẽ sụp đổ ngay sau đó.
Lục đạo thần giám bắt đầu vận chuyển, mỗi mặt gương đồng đều xuất hiện sáu phù văn khống chế khôi lỗi, đây là cực hạn của Tô Kính hiện tại. Nếu hắn là Kim Đan sẽ khống chế nhiều hơn thế nhiều.
Ba mươi sáu khôi lỗi giấy đứng trơớc mặt Tô Kính, trên người mang theo vũ khí và áo giáp.
Hai mắt Tô Kính bị hủy, tạm thời chỉ có thể dựa vào những khôi lỗi này quan sát tình hình quân địch. Khôi lỗi giấy có ý nghĩa cảm giác của Tô Kính kéo dài.
Yên Chi Long lại tổn thương một đầu, đầu Yên Chi Long này bị áp bách tinh thần quá nặng cho nên Tô Kính đưa trở về Long Xà Bát Cảnh Hồ.
Long xà chân khí đảo qua kinh mạch toàn thân, hơn nữa chữa trị thương thế nhanh chóng, tứ chi Tô Kính đứt cũng ngứa ngáy xen lẫn đau đớn.
Thời gian chuẩn bị lần này vượt qua nửa giờ, Tô Kính không thể không kiên nhẫn một ít.
Tĩnh tọa lâu như thế và nhìn vào không gian đen kịt, nơi đó chỉ có một ít ánh sáng tỏa sáng và lập tức biến mất, Tô Kính dùng khôi lỗi giấy cảm thụ được, tất cả cảnh tượng đều xuất hiện trong lục đạo thần giám.
Hắn như có ba mươi sáu ra đa, ba mươi sáu ra đa này lộ ra trên lục đạo thần giám, cảm giác này nhu biến bản thân thành máy móc.
Có lẽ đôi mắt như thế này nhìn thế giới còn rõ ràng hơn so với lúc trước.
Tô Kính yên lặng chờ đợi, thẳng đến khi long xà chân khí trong cơ thể không ngại mới đứng dậy, hắn chọn lựa một đầu Yên Chi Long hóa thành chiến mã và lao ra khỏi lầu cao.
Chung quanh thân thể Yên Chi Long tràn ngập hơi nước, nó có thể đằng vân giá vũ vững vàng đáp xuống đất.
Ba mươi sáu khôi lỗi giấy va chạm với mặt đất và phát ra tiếng nổ ầm ầm, Tô Kính tươi cười, vượt qua cao ốc và xuyên qua thông đạo sâu, bên ngoài là khu vực hoang vu, đại địa khô héo và quạ đen đậu từng bầy trên cây khô.
Bầu trời xa xa u ám nhưng không có lôi đình. Cuồng phong thổi qua, tầng mây biến hóa và hào quang không ngừng lập lòe, chỉ trong nháy mắt hắc ám hàng lâm nhân gian.
Trên mặt đất hoang vu này có từng mãnh tướng cao hơn một trượng đứng đó, bên cạnh hắn cắm một cây đại kỳ màu sắc đen nhánh, chính diện đại kỳ là một con Bạch Hổ.
Một người, một kỳ đứng trên hoang nguyên, cảm giác vô hạn bi thương giống như hắn đã đứng đó suốt mấy vạn năm, cũng đang chờ một trận chiến tranh.
Hắn đã không có nhiệt huyết, chỉ còn lại linh hồn và bản năng chiến đấu.
Một đệ tử binh gia kỳ tài ngút trời lại rơi vào kết quả như vậy.
Nội tâm Tô Kính vô cùng may mắn, nếu không phải mất đi hai mắt, bản thân mình nhìn cảnh tượng như âậy, nhìn thấy cờ xí bay lên, chỉ sợ sẽ bị khí tức của đối phương chấn nhiếp, cho dù dũng khí xông lên phía trước cũng không có.
Rõ ràng chỉ là một người nhưng lại như thiên quân vạn mã.
- Nếu ngươi
đã chết mới tốt.
Tô Kính mở miệng nói.
- Như ngươi mong muốn.
Mãnh tướng nhìn Tô Kính và nhảy lên, hắn nhảy vào trong Bạch Hổ kỳ, Tô Kính kinh hãi, chính mình chỉ nói đùa nhưng đối phương lại làm thật...
Bạch Hổ kỳ đón gió tung bay, trong nháy mắt mở rộng gấp trăm lần, cờ xí bay tới đỉnh đầu Tô Kính và hút hắn vào không gian bên trong.
Trong không gian này có điểm tướng đài, trên đài có một người tuấn tú đang ngồi, hắn ngồi sau thiết án, trước mặt thiết án là một cái ấn.
Tô Kính kinh hãi, hai mãnh tướng cuối cùng ở cùng một chỗ?
Mãnh tướng trên điểm tướng đài tươi cười sau đó lên tiếng:
- Ai trảm tướng này?
- Mạt tướng nguyện đi!
Dưới đài có mấy trăm vạn âm binh, một người đi ra khỏi hàng, chính là mãnh tướng chấp chưởng Bạch Hổ kỳ. nội tâm Tô Kính trầm xuống.
Hắn có cảm giác muốn thả Lý Vô Dung ra và giết chết nhưng làm thế quá vô bổ.
Ai nói mãnh tướng phải đi một mình? Không ngờ hai mãnh tướng này đi cùng nhau.
Nội tâm hắn có ngàn vạn câu khốn kiếp nhưng Tô Kính hối hận đã muộn, mình ở trong Bạch Hổ kỳ, không giết hai tướng này sẽ không ra được.
Giết chết bọn chúng? Dù sao người chấp chưởng Phong Thần ấn không phỉa mình có thể giết, dưới điểm tướng đài có mấy trăm vạn âm binh, khó trách ở ngoài không nhìn thấy âm binh nào, dựa vào tạp binh làm sao có thể ăn sạch chứ?
Gia hỏa chấp chưởng Phong Thần ấn khẳng định cũng có được trí nhớ bản thân. Thừa dịp Tu La tràng xảy ra vấn đề cho nên khống chế mãnh tướng Bạch Hổ kỳ, lại thu âm binh cung cấp lực lượng cho hắn.
Nếu mãnh tướng này có đầy đủ thời gian, không chừng hắn có thể khống chế Tu La tràng và tu luyện thành thần.
Ta nói làm sao dễ dàng giết gia hỏa kia như thế, thì ra là bẫy rập.
Hiện tại Tô Kính đang suy nghĩ cẩn thận. Chính mình dũng mãnh nhưng muốn giết mấy tên mãnh tướng lúc trước không dễ dàng. Xem ra mấy tên mãnh tướng kia là bị khống chế đi chịu chết. Lại nhữ mình đi vào phía sau, tiến vào Bạch Hổ kỳ, bước tiếp theo chính là tên mãnh tướng chấp chưởng Phong Thần ấn muốn lợi dụng thân thể của mình a.
Sau khi đoạt xá hắn có thể khống chế Tu La tràng tăng cao cấp trăm lần.
Tu La tràng không phải chuẩn bị cho quỷ hồn, mà là chuẩn bị cho người sống. Chính mình thần binh luyện cốt cho nên càng phải đoạt xá. Thân thể của mình vô cùng thích hợp với kẻ tu luyện binh gia.
Nghìn tính vạn tính lại bị quỷ tính toán.
Chính mình tiêu diệt những người kia, những thần khí này cũng rơi vào tay tên quỷ tướng, khi đó thực lực của gia hỏa này sẽ vượt qua Lâm Hoành Sơn.
Tô Kính cảm thấy tuyệt vọng, hắn phóng ngựa tiến lên điểm tướng đài.
Mãnh tướng sau lưng đuổi theo, Tô Kính không quan tâm tới, lúc này Yên Chi Long biến hóa thành Xích Long câu, tốc độ của hắn khác biệt vi diệu, đối phương không thể đuổi tới.