Hắn chỉ là mở ra một cái miệng đủ lớn, để cho Yên Chi Long tận lực làm.
Hiện tại Tô Kính lại giống như đứng ở đầu sóng lướt sóng. Hắn ở dưới lũ lụt trùng kích, cảnh giới Trúc Cơ, nghe rất lợi hại, nhưng đối mặt với lũ lụt không ngừng trùng kích, thân thể hắn không một chỗ nào không đau. Đây là nguyên nhân chân khí Long Xà hộ thân.
Nếu như thế nước này không mãnh liệt như vậy. Bọn họ cũng không có khả năng ở dưới sự bao vây của đám khôi lỗi, lao tới ngoài.
Phương hướng đã ngược lại. Tô Kính căn bản không có cơ hội đi tìm kho vũ khí, chỉ có thể mặc cho đầu sóng mang theo mình, lao về phía sát biên giới Phi Thiên Thành.
Trong Phi Thiên Thành này, cũng không phải là không có võ tướng cường đại. Chỉ là những võ tướng này đều không có thiết kế hình thức chiến đấu trong nước. Cái này cũng rất bình thường. Khôi lỗi trên Phi Thiên Thành, từ trước đến nay bản thân chưa từng gặp qua bất kỳ sông lớn hồ nước nào. Khôi lỗi chuyên môn dùng cho thuỷ chiến, ở trong thành thị khác có. Nhưng ở đây một bộ cũng u không có.
Tô Kính vừa uống đan dược, vừa phóng nước, cảm giác chính là võng du trong truyền thuyết. Không có cách nào, Long Xà Bát Cảnh Hồ mở miệng, hắn duy trì như vậy cũng tiêu hao lực lượng thần thức quá lớn. Không phải Kim Đan, chung quy không có năng lực khôi phục cường đại như vậy. Hắn phải dựa vào nuốt đan dược mới có khả năng đứng vững.
Miễn cưỡng đi tới sát biên giới Phi Thiên Thành, Tô Kính cũng không phóng nước nữa. Trong lúc xông qua đám khôi lỗi kia, con lươn biển đã gần báo hỏng. Tô Kính triệu hoán Tô Mộ và Mộ Ngân Mâu đi ra, thu hồi con lươn biển, nhảy xuống dưới.
Trong thân thể, chân khí cũng bất tri bất giác tiêu hao hầu như không còn. Tô Mộ kéo Tô Kính, phía sau lưng có một đôi cánh chim khổng lồ bằng kim loại, đi vòng về phía xa.
Trong Tu La Thành phía dưới Phi Thiên Thành, lúc này không biết từ nơi nào xuất hiện số lượng khôi lỗi rất lớn, tìm kiếm mục tiêu từ trên trời hạ xuống. Phương diện này hóa ra chỉ là âm binh quỷ hồn. Hiện tại lại thêm khôi lỗi Trầm Băng. Nếu như thật sự hạ xuống, Tô Kính cũng không biết có thể kiên trì được bao nhiêu lâu nữa.
Mộ Ngân Mâu được làn gió xanh bao bọc, ôm lấy phía sau lưng Tô Mộ. Tô Mộ nắm lấy Tô Kính, ba người bay cực nhanh. Những âm binh quỷ hồn này, còn có khôi lỗi Trầm Băng, cũng không thể rời khỏi chỗ khu vực Tu La Thành này. Chỉ có những người khổng lồ mới có thể làm được.
Nhưng người khổng lồ còn đang hấp thu lực lượng hồn châu, không có thời gian rảnh rỗi gây sự với Tô Kính.
Kết quả Tô Kính chỉ bỏ ra một con lươn biển, lại trốn thoát, xem như là hữu kinh vô hiểm. Chỉ là chuyện không phải đơn giản như vậy. Người khổng lồ hấp thu quá nhiều hồn châu, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều. Tiếp theo, bên cạnh Tô Kính nếu không có mấy trăm nữ quan ác ma, là không có sức lực.
Là mình tạo ra một quái thai cường đại. Quái thai này nếu như khống chế Phi Thiên Thành và Tu La Thành, nhiều khôi lỗi Trầm Băng như vậy cùng ra tay hành động, cho dù mình tập trung hạm đội tới, cũng không dễ làm.
Chỉ có điều như vậy cũng tốt. Chí ít trước khi mình muốn công chiếm di tích Vũ Thánh này, toàn bộ Vũ Thánh Đảo, sợ rằng cũng không có người nào có thể phát động đại quân, đánh vào đây. Tài phú ở đây chỉ là tạm thời gởi lại.
Ầm!
Ba người một đường bay nhanh, cuối cùng trực tiếp phá tan không gian ngăn cản, trở lại bên trong sơn động kia. Tô Mộ để Tô Kính xuống đất. Nàng và Mộ Ngân Mâu cũng đặt mông ngồi xuống.
Thực sự quá khẩn trương. Lực lượng thần thức tiêu hao nghiêm
trọng.
- Cái kia... Tô Kính, đa tạ.
Mộ Ngân Mâu không biết vì sao, lên tiếng nói cám ơn.
- Khách khí cái gì. Chúng ta liên minh là chuyện lớn sinh tử.
Tô Kính nói còn chưa dứt lời, bên ngoài sơn động truyền đến những tiếng vỗ tay.
- Nói rất hay. Liên minh là chuyện lớn sinh tử.
Bên ngoài sơn động, một người trẻ tuổi đi vào. y phục màu trắng như tuyết, phiêu dật phong lưu. Lần này hắn diễn xuất, căn bản không phải tận lực tận sức chuẩn bị. Trong lúc giơ tay nhấc chân, mị lực nói không nên lời.
- Ai?
Tô Mộ cầm trường đao chỉ về phía trước. Trong ba người, nàng tiêu hao ít nhất. Hiện tại sức chiến đấu của nàng cũng là mạnh nhất.
- Ai? Ta là Đường Hà. Tất cả mọi người gọi Đường Thập Tam.
Người trẻ tuổi kia nhìn về phía Tô Kính tùy ý thi lễ, lại nói:
- Ra mắt phò mã gia.
Người của Đường gia!
Tô Kính cảm giác không mấy thoải mái. Bệnh Thiên Quân không phải nói, nơi này là chỗ tuyệt mật sao? Thoạt nhìn, đối phương không có khả năng đi qua du ngoạn ngắm cảnh, mà là đặc biệt đến đây.
Nếu như trên đất của Vũ Thánh Đảo, còn có thể là tới viếng thăm di tích. Nhưng Đường Hà là ai? Là cường giả nổi danh trong thế hệ trẻ tuổi của Đường gia, Kim Đan tứ trọng. Nghe nói là được trưởng lão tới bồi dưỡng.
Đường Hà qua, nhất định là vì di tích.
Bệnh Thiên Quân nói, một chút cũng không đáng tin. Chỉ có điều giao hẹn giữa mình và hắn đã hoàn thành. Mộ Ngân Mâu lấy được di hài của Vũ Thánh. Mình không quan tâm nàng có luyện hóa hay không, nhiệm vụ đều đã hoàn thành.
Thanh trường đao trong tay Tô Mộ hạ xuống. Đường gia và Tô gia không có bất kỳ mâu thuẫn trực tiếp nào. Sử dụng đao chỉ vào hắn, chung quy không thích hợp.
Chỉ có điều nàng cũng không thả lỏng cảnh giác. Đối phương là Kim Đan tứ trọng. Nếu như đột nhiên bạo phát động thủ, vậy thì phiền toái.
- Thập Tam công tử, nếu ngài có chuyện, chúng ta đi trước.
Đây là Tô Kính nói thừa. Nếu như đối phương muốn ngăn chặn cửa động, đương nhiên sẽ không lại để cho bọn họ đi như vậy.
Đường gia am hiểu nhất là luyện đan. Hơn nữa còn là Thần Đan.
Đan dược có thần, giống như là đạo khí có linh, không chỉ có thể dùng để uống, còn có thể sử dụng để chiến đấu. Cũng giống như khôi lỗi, thậm chí càng cường đại hơn.
Khôi lỗi còn cần đạo nhân chỉ huy. Nhưng Thần Đan có thể một mình chiến đấu, có ý thức của bản thân mình.
Đường gia, người Kim Đan nhất trọng có thể thu được một viên Thần Đan miễn phí từ gia tộc. Đường Hà này là Kim Đan tứ trọng, bên ngoài cũng có danh tiếng. Theo lời đồn đại hắn có ít nhất ba viên Thần Đan.
Nói như vậy, trên phương diện thực lực đã nghiền ép đối với áp người Tô Kính.
- Không cần vội vàng đi làm gì. Ta còn có chuyện muốn thương lượng với phò mã gia.
- Vậy cũng không có chuyện gì liên quan tới chúng ta đi?
Mộ Ngân Mâu nhấc chân muốn đi, Đường Hà lại đưa tay ngăn cản, nói:
- Đương nhiên có chuyện.