- Có bao nhiêu, giết bấy nhiêu. Dù sao...
Tô Kính nghĩ thầm, các ngươi là đệ tử Binh gia, quá rõ ràng. bất kỳ một đội quân đế quốc Đông Tần nào đi qua, cũng sẽ hoàn toàn tiêu diệt các ngươi rồi nói sau. Về phần ta thì sao? Ta không có nhiều thời gian như vậy.
- Dù sao ta chỉ cần vật cưỡi. Những lợi nhuận khác, ngươi lấy ra năm phần, chúng ta có năm người phải chia.
- Ta sẽ đem sổ sách năm trước tới. Dựa theo tiền lời gia tăng hàng năm, ở trong cuộc sống sau này, cung cấp năm phần lợi nhuận tương ứng cho đại nhân.
Cổ Nhạc Thiên đặc biệt nói. Tô Kính trực tiếp muốn năm phần, nhìn như hung tàn. Nhưng trên thực tế thân hắn à thành chủ, trong gia tộc có không ít kẻ địch. Giả vờ trên sổ sách là chuyện khẳng định có.
Tô Kính muốn, là năm thành trong sổ sách. Cho nên tổn thất của bản thân hắn trái lại không lớn.
- Tô Kính đại nhân, ta có một cầu khẩn bé nhỏ không đáng kể đối với ngài.
Cổ Nhạc Thiên thấy Đường Hà này vẫn không chịu tiến vào, mặc cho Tô Kính phóng ra kết giới, cách ly mọi thứ trong phòng cùng bên ngoài, trong lòng biết đối phương không có khả năng mâu thuẫn nội bộ.
Cứ như vậy, hắn lại hạ quyết tâm, muốn làm càng triệt để hơn một ít.
- Ngươi có thể nói khẩn cầu của ngươi.
Tô Kính thản nhiên ngồi ngay ngắn ở trên ghế, cúi đầu nhìn Cổ Nhạc Thiên đã nằm ở chân trước.
Hèn mọn như vậy, là vì cái gì? Nếu như là mình, cùng lắm thì chạy trốn là được. Không thể trốn, tối đa cũng chính là chết trận. Phủ phục ở trước mặt kẻ địch, khẩn cầu sự thương hại. Tồn tại như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhưng mình đang cần người nhu nhược giống như vậy. Tất cả mọi người anh dũng hy sinh, mình chạy đi đâu tìm tù binh, thay thế mình quản lý Vũ Thánh Đảo?
- Trong gia tộc Cổ thị, có người ta không thể động tới. Hi vọng đại nhân có thể đại nghiệp của ngài...
- Là ai?
Tô Kính lộ ra vẻ tươi cười rất thân thiết.
- Cổ Thuần, hắn là phụ thân ta, còn nắm giữ bí pháp tu tiên của gia tộc Cổ thị, không chịu truyền thụ cho ta. Nếu như hắn không chết, cho dù đại nhân khống chế được ta, xóa sạch những chướng ngại khác, cũng rất khó nắm Ưng Dương Thành trong tay.
Tô Kính cảm giác trong ngực mình có một hỏa diễm thiêu đốt.
Cổ Nhạc Thiên này mất trí rồi. Vì lợi ích, không ngờ bảo mình đi chém giết cha ruột của hắn? Mình là người xuyên qua, đoạt xác nhi tử của Tiêu Diêu Hầu, cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày, đi đối phó với Tiêu Dao Hầu. Tiêu Dao Hầu này, chí ít cho mình một thân thể, khiến mình còn sống.
Tô Kính không chỉ thuần túy là Luyện Khí Sĩ, còn có một chút suy tư của người địa cầu. Đối với người như Cổ Thiên Nhạc, hắn thật sự rất muốn một tát đập chết, luyện hóa linh hồn thành Hồn Châu, tùy tiện đút cho sinh vật chết nào đó làm chất dinh dưỡng.
Người như vậy, mình làm sao có khả năng hợp tác với hắn.
- Phụ thân ta tuyệt đối sẽ không đồng ý đầu hàng, cũng không muốn phân chia lợi ích Ưng Dương Thành cho đại nhân.
Cổ Thiên Nhạc thấy Tô Kính không lập tức đáp ứng, không thể làm gì khác hơn là nói dối. Trên thực tế, nếu như hắn lựa chọn đầu hàng, Cổ Thuần chắc chắn sẽ không vì cái gọi là trung thành, đi phản đối đối nhi tử của mình.
Hắn không cho Cổ Nhạc Thiên bí pháp tu hành, là bởi vì hiện tại Cổ Nhạc Thiên ngay cả Thiên Địa Luân cũng chưa từng tu luyện được, căn bản không có cách nào kế thừa truyền thừa của Cổ gia.
Tô Kính nhìn Cổ Nhạc Thiên một lát không nói gì. Cuối cùng, hắn vẫn mở miệng nói:
- Nếu ngươi có thể đoạt bí pháp của phụ thân ngươi tới tay, đưa cho ta. Ta lại ủng hộ ngươi.
Hắn nói những lời này, không tự chủ được dùng tới bí pháp Binh Gia, thuật lừa gạt.
Cổ Nhạc
Thiên người như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không giữ lại. Đây là một tên khốn kiếp như thế nào? Nếu như người khác bảo mình đi giết Tiêu Dao Hầu, mình cũng tuyệt đối không chịu. Tiêu Dao Hầu còn không phải là phụ thân của mình.
Bí pháp tu tiên, đó là cách nói của đệ tử Binh gia ở trên đảo nhỏ này. Trên thực tế, chính là bí thuật tu luyện thành thần.
Tuy rằng Tô Kính cũng có bí thuật tương ứng. Nhưng đối với những thứ gia tộc Cổ thị lưu truyền xuống, hắn vẫn rất cần. Bởi vì có khả năng đây là do Vũ Thánh lưu lại, sẽ có biện pháp tạo ra mũi tên Địa Long.
- Đó là tất nhiên. Cổ Thuần hắn dẫn theo cường giả gia tộc Cổ thị, đi truy tìm tiên khí. Chí ít còn phải mấy tháng nữa mới có thể trở về. Nếu như ta không phóng ra tín hiệu cầu cứu, Tô đại nhân, ngài có thể ở Ưng Dương Thành bố trí xong cạm bẫy hoàn mỹ, một lưới bắt hết bọn họ.
- Ngươi còn muốn cái gì?
Tô Kính lộ ra dáng vẻ tươi cười, đã có vài phần khen ngợi.
Cổ Nhạc Thiên mừng rỡ, nói:
- Phụ thân ta có một viên tiên đan. Ta chỉ cần tiên đan này. Sau khi ăn vào, có thể nâng cao đủ lực lượng, ra sức vì đại nhân ngài.
- Vậy là được rồi. viên tiên đan này, coi như là phần thưởng ta ban cho ngươi. Ngươi nếu thật sự cố gắng, ta đánh hạ Ưng Dương Thành, cũng không thời gian tới quản lý. Sau này, ngươi vẫn là chủ nhân của Ưng Dương Thành. Không, sau đó ngươi sẽ là chủ nhân của gia tộc Cổ thị.
Tô Kính giống như xúc động đồng ý.
- Đa tạ Đại nhân!
Cổ Nhạc Thiên mừng rỡ, liên tục dập đầu. Tô Kính đã chịu không nổi trò hề của hắn, thản nhiên nói:
- Vậy trước tiên khiến thành thị này yên ổn đã. Ta phải bố trí cạm bẫy, đem dư nghiệt bên ngoài Ưng Dương Thành...
- Đại nhân, trên bàn bên tay phải của ngài có một trận đồ, chỉ cần để đại ấn lên...
Cổ Nhạc Thiên hưng phấn chỉ điểm cho Tô Kính, nói cho hắn biết phương pháp sử dụng đại ấn của thành chủ. Tô Kính cũng biết đại thể dùng như thế nào. Chỉ có điều hắn lại không biết làm thế nào lừa gạt toàn bộ Ưng Dương Thành.
Ở dưới sự chỉ điểm của Cổ Nhạc Thiên, ở dưới sự gợi ý của Tô Kính, đám người Đường Hà rút một phần quân đội ra khỏi thành phố. Phần lớn quân đội ẩn nấp xuống, âm thầm tiếp quản thành phố.
Mà Tô Kính dứt khoát chỉ huy đại quân còn sót lại của Ưng Dương Thành, phát động phản kích, đưa quân đội chuẩn bị rút khỏi thành thị một đoạn đường.
Hành động vụng về như vậy, vốn rất khó lừa dối được cường giả. Vấn đề là Ưng Dương Thành không có cường giả. Hiện tại phàm là người thông minh một chút, đều sợ chết. Người không sợ chết, tất cả đều đã chết trận ở trong mấy đợt công kích phía trước, chết trận.
Đường Hà nghe kế hoạch của Tô Kính, cũng cảm thấy không tệ. Bởi vì tất cả cường
giả của Ưng Dương Thành rời đi, sớm hay muộn sẽ trở về. Nếu như Ưng Dương Thành đã sụp xuống, vậy lúc bọn họ trở lại, sẽ mang theo không ít bằng hữu.