Tử Đằng thầm thấp thỏm, hơi thở nóng rực của thiếu gia chuyển một vòng trong người nàng rồi rút lui.
Ngón tay mềm mại của Tử Đằng dần cứng ngắc, lớp giáp dây leo trên người chậm rãi rút vào cơ thể. Tô Kính phát hiện thần văn kia phản chiếu trong Lục Đạo Thần Giám, hắn có thể ảnh hưởng đến nó. Tức là dù tương lai Tử Đằng mạnh đến mức nào thì thần binh của nàng sẽ bị Tô Kính khống chế.
Đây là ích lợi khi long xà chân khí làm hạt giống thần binh biến dị, dù Tô Kính không muốn khống chế ai thì các tiểu nha hoàn không thể bay khỏi lòng bàn tay hắn. Dù sao bọn họ có hạt giống thần binh, có thể tiếp xúc chút bí mật của Tô Kính, nếu không kiểm soát bọn họ thì tất cả đều là bom hẹn giờ.
Tô Kính từ từ niệm một đoạn chú ngôn, chỉ có trăm chữ nhưng Tô Kính đọc rất chậm, sợ Tử Đằng không nghe rõ.
Tô Kính chưa có năng lực trực tiếp đưa chú ngôn vào linh hồn Tử Đằng, hắn chỉ mới là cảnh giới Khí Phản Tiên Thiên, phải cỡ Kim Đan nhất trọng mới làm được điều đó.
Miệng tụng chú văn, người dùng tai nghe rất khó nhớ, bình thường nghe qua sẽ quên béng đi. Dù là Đạo Môn hay chư tử bách gia trước kia niệm tụng chú ngôn công kích kẻ địch là chiến thuật thông thường, loại chú ngôn nào đều có hiệu quả giống nhau.
Tử Đằng đọc theo Tô Kính, từng câu từng chữ rất chậm. Tử Đằng biết đoạn chú ngôn này là dành cho khống chế giáp dây leo quái dị rút vào thân thể. Tử Đằng học thường thức luyện khí khá giỏi, không cần Tô Kính nhắc nhở nàng đã sử dụng lực lượng thần thức bắt đầu học tập đoạn chú ngôn.
Hai người cách Trúc Cơ rất xa, tốc độ học tập chậm rì. Tô Kính rất có kiên nhẫn, lặp đi lặp lại niệm tụng chú ngôn. Bản thân Tô Kính từ trong Lục Đạo Thần Giám cảm giác chú ngôn thần văn nên đọc thế nào.
Chú ngôn đơn giản dưới Trúc Cơ thì Lục Đạo Thần Giám có thể phân tích rất mau, phù lục, thần văn đẳng cấp thấp cũng trong phạm vi phân tích.
Thế này Tô Kính mới tin Lục Đạo Thần Giám thật sự từng là tiên khí cường đại, vì dù là đạo khí tuyệt phẩm cũng chưa từng nghe nói có năng lực này.
Tô Kính niệm tụng phát âm không dùng lực lượng thần thức của mình hoàn toàn giải đọc thần văn, điều này khiến tốc độ học tập của Tử Đằng càng chậm hơn. Tô Kính không để ý, đêm dài đằng đẳng, có mỹ nhân trong ngực, dù hắn không có xúc động gì nhưng tâm tình khá tốt.
Tử Đằng hoàn toàn tập trung vào việc học chú ngôn, nếu không nàng đã sớm phát hiện tình hình của Tô Kính, nếu biết hắn không có phản ứng gì chắc nàng càng bàng hoàng hơn.
Vì Tô Kính không sử dụng lực lượng thần thức nên hắn vừa niệm tụng chú ngôn vừa phân tích phù văn long xà.
Tuy phù văn long xà cao cấp nhưng do nội dung cơ bản Đạo Môn tổ hợp. Tô Kính đọc làu làu Hoàng Đình Kinh, cho hắn đủ thời gian là có thể phiên dịch ý nghĩa đại khái của phù văn long xà, hiện giờ hắn chỉ có thể vận dụng chứ không hoàn toàn hiểu thấu.
Trong cơ thể Tô Kính chợt trở nên tĩnh lặng thiếu sự sống có lẽ vì học tập Long Xà Đồ Lục, hắn tổng kết khẩu quyết luyện khí đoạn thứ nhất, tinh hoa trong đó là trong hít thở lưu giữ sự sống tựa như rắn ngủ đông.
Tô Kính cúi đầu nhìn giữa hai chân mình, thầm nghĩ rắn sẽ không ngủ say mãi, tối đa hai, ba tháng là cùng, khẩu quyết đoạn liên khí sẽ có nội dung mới. Vừa lúc đó là trước lễ trưởng thành, không biết có dẫn đến rắc rối gì không? Nếu truyền ra lời đồn linh tinh gì thì không hay, ví dụ như thế tử Tiêu Dao Hầu bị héo.
Dù hắn là thái giám thì người muốn liên nhân với Tiêu Dao Hầu vẫn không giảm bớt, nhưng Tiêu Dao Hầu
sẽ đối xử với Tô Kính thế nào đây? Giá trị lớn nhất của hắn là thứ giữa hai chân!
Liên tục niệm tụng chú ngôn ba trăm lần cuối cùng Tử Đằng ghi nhớ không sai một chữ, còn về làm sao kích phát lực lượng thần thức để chú ngôn có hiệu quả thật sự thì tùy vào nàng không ngừng nghiền ngẫm luyện tập.
Nếu như Tô Kính sử dụng lực lượng thần thức niệm tụng đoạn chú ngôn này thì người thực vật Tử Đằng sẽ thân bất do kỷ bị hắn hoàn toàn khống chế, dùng như binh khí.
Lúc này Tô Kính rút khỏi suy tư về khí quan thân thể, hắn nghĩ tới một vấn đề. Không lẽ Binh gia khống chế quân đội ngàn vạn bằng cách này? Nếu mỗi cường giả Binh gia đều có năng lực như vậy, cưỡng ép khống chế binh sĩ dưới tay thì sức chiến đấu của Binh gia khủng bố hơn hắn tưởng. Mấy vạn người chỉ huy như một, trừ phi cảnh giới cách biệt quá xa không thì luyện khí sĩ bị Binh gia vây khốn không có năng lực chống cự.
Hèn gì lúc trước luyện khí sĩ của Đạo Môn bị chết trong tay Binh gia nhiều nhất, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy dù là kẻ hung tàn nhất trong Đạo Môn cũng không thể làm được.
Đạo Môn tự xưng là tuân theo thiên đạo, Binh gia thì thuộc phe chỉ cần thắng, không chừa thủ đoạn. Phiên dịch lại là: Đạo Môn muốn mặt, Binh gia thì không cần mặt.
Đạo Môn khống chế nguyên Thần Châu tốt hơn thời đại chư tử bách gia, ít ra với dân chúng bình thường thì không còn chiến loạn quanh năm, có thể ăn no bụng, có chút tiền dư, mặc hai bộ đồ ra dáng. Trong mỗi thành thị còn có viện kịch lớn.
Viện kịch lớn toàn cho dân chúng bình thường đi xem, các quý tộc đa số là luyện khí sĩ, thời gian quý giá, bọn họ xem kịch toàn ở nơi như sa long. Luyện khí, giao thiệp, thư giãn, ba trong một.
Thời đại chư tử bách gia thì bất cứ thành phố nào cũng thấy người chết đói. Cho dù là Nho môn hưng thịnh cũng không tránh khỏi điều đó. Tô Kính nhớ một câu cũ trên Trái Đất: Thánh nhân không chết, đại đạo không ngừng.
Thời địa chư tử bách gia là thời Thánh Nhân lớp lớp.
Càng nhiều Thánh Nhân thì dân chúng càng không sống yên, vì mỗi Thánh Nhân có lý niệm của mình, đều muốn thực hiện nó. Nếu lý niệm của các Thánh Nhân xung đột, kẻ xui xẻo không phải Thánh Nhân mà là người thường bị bọn họ khống chế.
Ài, có phải ta hơi ác?
Tô Kính thầm nghĩ, năm xưa Binh gia diệt vong, bao nhiêu đệ tử đã mất người lãnh đạo vẫn điên cuồng công kích Đạo Môn không lùi, hắn ở trên Trái Đất cũng vậy. Quan to lộc hậu, mỹ nữ tiền tài, nhiều quốc gia muốn lôi kéo Tô Kính nhưng hắn chỉ lấy tiền lương một tháng mấy vạn khối, chưa từng nghĩ rời khỏi tổ quốc.
Mấy vạn khối chỉ đủ mua nhà một mét vuông.
Ài, hắn đúng là ác. Tử Đằng còn chưa trưởng thành, hắn khống chế nàng chẳng khác nào thích bé gái.
Tử Đằng vùng vẫy ra khỏi vòng tay Tô Kính, muốn leo ra thùng gỗ:
- Thiếu gia, thứ này rốt cuộc là cái gì?
Tô Kính ôm Tử Đằng, thì thầm bên tai nàng:
- Đây là hạt giống thần binh, nàng đã hoàn toàn dung hợp nó vào người.