Không thể. Ngoại trừ Vô Niệm và đám cường giả Kim Đan lâu đời, Luyện Khí Sĩ từ Kim Đan nhất trọng đến tam trọng rất khó có thể không tổn hao gì rời khỏi đó. Nếu như sau một vòng công kích này, còn có công kích tăng thêm, vậy chỉ có cường giả Kim Đan tứ trọng mới có thể chạy đi được.
Đây chỉ là một đám binh lính bình thường, lợi dụng chiến hạm bay phóng ra công kích bình thường mà thôi.
Những cột kim loại này có giá trị chế tạo cao tới đâu, cũng không cao giống như bồi dưỡng một cường giả Kim Đan.
Tô Kính cũng không nghĩ tới, trên vạn cây cột kim loại này đồng thời ném mạnh xuống, dựa theo thiết kế liên hợp công kích do mình điểm tới, sẽ tạo thành hiệu quả khủng khiếp như vậy.
Mặt đất bị công kích, lún xuống vài chục trượng. Đây là uy lực của bom nguyên tử sao?
Nói bắt đầu từ thành phẩm, Tô Kính cũng không kiếm được. Máy ném đá của kẻ địch cũng không tính là quá đắt. Căn bản không thể đánh đồng với việc hắn tiêu hao hết cột kim loại.
Nhưng ở trên chiến lược, Tô Kính thắng. Ở mặt đông của thành thị, xuất hiện một hố sâu to. Cái hố sâu này căn bản không có biện pháp đi qua được. Kẻ địch muốn công kích thành thị mới, nhất định phải vòng qua cái hố to này.
Điểm chết người là vị trí của cái hố này, khiến cho thời điểm kẻ địch trở lại tiến công, khu vực thả binh lực xuống trở nên hẹp lại, chỉ có độ rộng năm dặm. Khoảng cách này ở trong phạm vi tất cả vũ khí tầm xa của Tô Kính công kích.
Con xúc xắc vận mệnh quả thực phát sinh một ít tác dụng. Nhưng có chút biến số, con xúc xắc vận mệnh cũng không có cách nào dao động được.
Chiến hạm di chuyển trên không trung lập tức rút lui trở về, lao xuống phía dưới, bay vào bên trong thành thị mới. Bọn họ thậm chí không dám đi trên biển, Đoạn đường bay trên biển này, nhất định sẽ bị chặn đường.
Trên biển cũng rất cần bọn họ trợ giúp. Hiện tại cuộc chiến đấu trên biển, đã đặc biệt kịch liệt. Đối phương vì kìm chế hải quân của Tô Kính, đã bắt đầu tiến hành dây dưa không tiếc giá lớn.
Lúc này, trên không trung của thành thị mới bao phủ sát khí của đội quân, đã khuếch trương ra gấp ba lần, che phủ phạm vi năm dặm xung quanh thành thị.
Sắc mặt thống soái của đế quốc Thiên Thần tái nhợt nhìn hình ảnh các Luyện Khí Sĩ truyền tống trở về. Hắn không biết nên truyền đạt mệnh lệnh chiến đấu như thế nào.
Hắn không hiểu nổi, vì sao đối phương không sử dụng tới loại vũ khí này, khi mình bắt đầu hạ đại doanh. Nếu như vậy, hắn còn có thể lựa chọn rút quân, lựa chọn cầu viện. Hiện tại đối phương chỉ là phá hủy một kế hoạch nhỏ của mình, lại khiến cho mình tiến thoái lưỡng nan.
Tiếp tục công kích? Vậy kẻ địch trở lại thì phải làm như thế, vậy phải làm cái gì?
Không công kích, tử thương phía bên mình lại không nghiêm trọng. Không tiếp tục chiến đấu, sẽ bị buộc tội.
Đây không phải là chuyện tiến thoái lưỡng nan. Mà mình căn bản không có đường lui. Vũ khí của kẻ địch quá mức hung tàn, số lượng cũng tuyệt đối khổng lồ.
Vậy nên làm thế nào cho phải đây?
Thống soái của đế quốc Thiên Thần còn thiếu chút nữa thì bạc đầu trong nháy mắt. Hắn căn bản không có sự lựa chọn. Đại quân đã ở về phía trước, chuẩn bị tấn công. Nếu như hắn ra mệnh lệnh lui lại, kẻ địch khẳng định sẽ truy sát ở phía sau. Nói vậy, tốc độ đại quân của mình sẽ sụp đổ nhanh hơn.
Sớm biết như vậy, mình cần gì theo đuổi vị trí chủ soái một quân này!
Tô Kính tiêu hao hết chí ít một phần ba số hạng dự trữ. Hắn cảm thấy may mắn, mình không bởi vì thiếu tiền mà sớm tiêu hủy những vũ khí này, tinh luyện thành nguyên
liệu đi xây dựng Thông Thiên Tháp.
Sau khi những chiến hạm di chuyển trên không trung quay trở về, lại một lần nữa bổ sung đầy cột kim loại, chuẩn bị bất kỳ lúc nào tiến hành công kích đối với kẻ địch trên mặt đất. Chỉ là tiếp theo, nếu như kẻ địch tiến hành quấy nhiễu, lại không thể phóng ra công kích hoàn mỹ như vậy.
Khoảng cách giữa những cột kim loại này phải là cố định, mới có thể dẫn phát tới phản ứng dây chuyền. Uy lực tăng không biết bao nhiêu lần. Loại công kích này chỉ có thể đánh mục tiêu cố định không hề có phòng ngự.
Kẻ địch rất nhanh có thể nhìn ra nhược điểm của mình. Loại công kích này chỉ là mang tính dự bị. Tô Kính đã nghĩ đến công dụng, đó chính là thay đổi địa hình. Cho dù là Vô Niệm, Kim Đan lục trọng, cũng không có cách nào ở trong nháy mắt chế tạo ra một hố sâu cực lớn như vậy được.
Nếu như ở phía bắc thành thị, lại có một hố sâu như vậy, một đạo đại quân khác của đối phương cho dù là chuyển hướng công kích đến đây, cũng không có điểm nào thích hợp để cắt vào.
Đội quân của đế quốc Thiên Thần thật sự tiến thoái lưỡng nan. Tiến công, mấy trăm máy ném đá bị phá hủy. Quân đoàn Ma Tượng không thể không tiến hành tấn công ở trong khu vực không rộng rãi. Năng lực chịu tổn thương của bản thân Ma Tượng là rất mạnh. Nhưng không giống với các cường giả Kim Đan khác. Năng lực chịu đựng của Ma Tượng là da dày thịt béo, không phải là kẻ địch không có cách nào phá vỡ được.
Nếu như một cường giả Kim Đan triển khai lĩnh vực, trừ phi là Đại Tiễn Sư sử dụng phù tiễn công kích, bằng không cung tiễn thủ bình thường không thể nào đánh trúng cũng như không thể tổn thương tới cường giả Kim Đan.
Ma Tượng lại khác. Cung tiễn thủ bình thường có thể tổn thương tới Ma Tượng. Chỉ cần số lượng bắn trúng đủ nhiều, Ma Tượng cũng sẽ bị phá hủy. Cho nên phương pháp sử dụng Ma Tượng là sử dụng đông đúc. Phòng thủ một bên, bởi vì tường thành, thông thường không có cách nào ở trong phạm vi nhỏ bắn ra công kích vượt quá năng lực chịu đựng của Ma Tượng.
Nhưng kẻ địch có một loại vũ khí, có thể thoáng cái phá hủy trên trăm Ma Tượng. Các quan chỉ huy của đế quốc Thiên Thần căn bản không biết là nên tiến hay nên lui.
Chủ soái không truyền đạt mệnh lệnh rút lui, vậy bọn họ không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiến về phía trước, nhưng không có sự kiên quyết giống như ban đầu.
Tô Kính nhìn thấy tất cả. Hắn biết, con xúc xắc vận mệnh phát sinh tác dụng. Chỉ có điều, lần này đối phương gặp phải sự phản kích. Đương nhiên, làm tồn tại giống như thiết bị dối trá, con xúc xắc vận mệnh cắn trả còn chưa đủ để trợ giúp Tô Kính giành được chiến thắng trong cuộc chiến này.
Đối phương vẫn có rất nhiều Ma Tượng. Khôi lỗi cỡ lớn tổn thất ít hơn. Muốn thu được thắng lợi cuối cùng,con đường vẫn còn dài dằng dặc.