Sở dĩ trên biển đánh trận giằng co, bởi vì hạm đội của đế quốc Tà Thần kia, cũng không chạy trốn quá xa. Tô Kính phải dùng đại pháo ngũ hành tới phòng bị. Mà hải quân của đế quốc Thiên Thần lại một lần tập trung binh lực cũng không nhiều. Dựa vào trang bị đặc biệt của đế quốc Thiên Thần, cũng tạo thành phiền phức cho hạm đội của Tô Kính.
Phần lớn cường giả Kim Đan đều đang ở phía bên thành thị mới của Tô Kính. Trên mặt biển, dựa vào Ám Dạ Song Long Quân của Tô Mộ chống đỡ, cho nên nhất định không thể ra biển truy kích. Các cuộc chiến đấu đều phát sinh ở vị trí gần biển.
Con xúc xắc vận mệnh sử dụng một lần, phải đợi thời gian bao nhiêu lâu mới có thể lại sử dụng được lần nữa?
Tô Kính không dám có kết luận. Theo ghi chép đã biết, cho rằng thứ này sử dụng một lần, sẽ nghỉ ngơi mười ngày. Chỉ có điều trước đây, cuộc chiến đấu tiêu diệt Âm Dương gia có thể thấy, thứ này chỉ cần năm sáu ngày, có thể lại một lần nữa sử dụng.
Quốc gia khác nhau, pháp tắc Thiên Đạo cũng không giống nhau. Nếu như bên này pháp tắc buông lỏng, ba ngày là có thể một lần nữa sử dụng.
Mình còn phải ở thêm một ngày. Muốn phản kích, chậm nhất, cũng phải là hai ngày sau.
Chỉ là một đế quốc Thiên Thần, Vũ Thánh Đảo, lại khiến mình có chút cảm giác lực bất tòng tâm. Vậy quốc gia Tà Thần thì sao?
Tô Kính phát hiện, mình vẫn quá ngây thơ, cho là có đội quân cường đại, là có thể mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng những thứ tồn tại tương tự như con xúc xắc vận mệnh này, tương tự với Ma Tượng, binh lính có diều hâu bay, trên thế giới này không biết có bao nhiêu.
May mà, lần này mình gặp phải phiền toái. Nếu không, mình còn có thể dựa theo kế hoạch trước đây, tiến hành huấn luyện, chuẩn bị chiến tranh.
Trận chiến tranh này nhất định là không ngừng tiêu hao binh lực. Binh lính của hai bên cuối cùng mười phần không tồn tại một.
Điều duy nhất mình làm chính xác, chính là xây dựng Thông Thiên Tháp, tạo ra Tu La Trận. Có Tu La Trận, mình chắc hẳn là hoàn toàn đánh xuống Vũ Thánh Đảo, biến hòn đảo này trở thành căn cứ của mình.
Vũ Thánh Đảo so với Sơ Xuân Quốc và Lẫm Đông Quốc đều thích hợp lập quốc hơn. Ở đây rời xa hỗn loạn, có đất đai đủ lớn, còn nối liền di tích Vũ Thánh, lại thêm Tiên Cảnh kia nữa.
Bên trong thành thị mới, thi thể của binh sĩ được vận chuyển ra khỏi thành, đưa tới Thông Thiên Tháp. Bên trong Thông Thiên Tháp có kiến trúc chuyên môn dung nạp di thể của binh sĩ. Binh sĩ phía bên đế quốc Đông Tần sẽ lựa chọn hoả táng. Binh sĩ của Sơ Xuân Quốc và Lẫm Đông Quốc có vài người cần chôn xuống đất, sẽ được chôn ở trong dãy núi phía nam thành thị mới.
Con số hàng binh của đế quốc Thiên Thần lên tới hàng vạn, thi thể đều bị thu thập. Có quan quân chuyên môn tới gần thẩm tra đối chiếu, hỏi thăm những binh sĩ còn sống sót, xem theo phong tục tập quán của đế quốc Thiên Thần, nên xử lý những thi thể này như thế nào.
Những binh sĩ sống sót rất là bất ngờ. Khi bọn họ còn sống, đãi ngộ cũng không quá tốt. Sau khi chết lại có thể giống như sáu đạo quân thần binh, được lựa chọn chỗ mình yên nghỉ.
Quan quân chịu trách nhiệm điều tra tương đối ôn hòa, giới thiệu tỉ mỉ với những hàng binh sống sót về các vấn đề trợ cấp liên quan tới chết trận và hậu sự. Bọn họ những người còn sống sót lần này, bởi vì anh dũng tác chiến, sẽ thay đổi trang bị, sắp xếp trong quân đội chính thức. Từ đó về sau, bọn họ sẽ không còn là bia đỡ đạn nữa.
Sĩ khí thoáng cái được nâng cao. Có vài binh sĩ đưa ra ý
kiến, có thể xuất ngũ hay không.
Quan quân báo cho biết, các ngươi là tù binh, chỉ có lập được đủ chiến công, mới có khả năng xuất ngũ. Chỉ có điều có thể lựa chọn không tác chiến cùng đội quân của đế quốc Thiên Thần. Bọn họ sẽ được đưa đến chính đốn ở phía nam trong thành nhỏ, tạm thời sẽ không được phân phát vũ khí. Chờ sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, sẽ theo đại quân của đế quốc Đông Tần, một đường đi về hướng tây, chinh phạt quốc gia Tà Thần.
Những hàng binh cũng bất đắc dĩ. Chỉ có điều có thể thu được cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức cũng tốt. Phần lớn hàng binh đều lựa chọn đi về phía nam thành nhỏ nghỉ ngơi dưỡng sức. Bọn họ không thích chiến đấu cùng với đội quân của quốc gia mình.
Tô Kính phái người đưa bộ phận hàng binh này rời đi. Có một phần hàng binh lưu lại, tạm thời cũng sẽ không an bài vào biên chế tiến lên chiến trường để chiến đấu, mà cho bọn họ một nhiệm vụ, đó chính là trong cuộc chiến đấu kế tiếp, nếu như thành công lập ra chế độ cho đội quân đầu hàng, vậy sẽ giáo dục bọn họ.
Bên trong thành dần dần trở nên trật tự. Lần chiến đấu này, Tô Kính tổn thất trên trăm chiếc chiến xa. Tất cả cũng không phải là bị hoàn toàn phá huỷ, còn có thể sửa chữa sử dụng lại được. Những chiến xa bị dỡ xuống, đưa tới Thông Thiên Tháp, lại từ trong Thông Thiên Tháp, triệu tập chiến xa hoàn hảo bổ sung ở trong quân đội của Tô Kính.
Thời gian những đế quốc sáng lập ra, liền lệnh cho sử dụng chiến xa, ở trên chiến trường, năng lực sinh tồn vượt quá dự đoán của Tô Kính.
Tô Kính liên lạc với Tô Mộ, lệnh cho Tô Mộ thu hạm đội nhỏ lại, không để ý tới kẻ địch dây dưa trên biển, sau đó rút ra hai mươi vạn binh lực, đi tập kích đại quân khác của đế quốc Thiên Thần.
Quân đội kia, chắc chắn sẽ không có con xúc xắc vận mệnh thứ hai.
Tô Mộ vô cùng kinh ngạc. Chỉ có điều nàng cũng không có hỏi vì sao, chỉ hỏi phải đạt được mức độ mạnh yếu thế nào.
Tô Kính nói với Tô Mộ:
- Bản thân muội nắm giữ. Ta chỉ yêu cầu muội có thể cung cấp vũ khí tầm xa liên tục chiến đấu ba ngày. Ở trong lần tập kích này, tất cả thả ra ngoài, cố gắng hết mức sát thương kẻ địch. Ít nhất phải tiêu diệt số lượng kẻ địch vượt quá hai mươi vạn người.
Tô Mộ nhíu mày. Điều này có thể có khó khăn. Trong đại quân của đế quốc Thiên Thần, cường giả Kim Đan không nhiều lắm. Nhưng trong tay mình cũng không có bao nhiêu.
Chỉ có điều Tô Kính không quan tâm tới việc vũ khí bị tiêu hao. Chuyện này còn có làm được.
- Ca, có thể sử dụng đại pháo ngũ hành này được không?
- Có thể. Muội lại tháo dỡ một cái xuống tới. Trên biển bọn họ không dám đánh dùng quá sức. Mũi tên Địa Long tùy ý sử dụng. Chỉ cần có thể sát thương đủ nhiều binh lực của kẻ địch là được.
- Lúc nào xuất phát?
Tô Kính liếc mắt thoáng nhìn đồng thồ cát thời gian đang chảy. Hiện tại đã là hừng đông.
- Hai mươi hai canh giờ sau, đúng giờ phát động tấn công.