Đối phương cường thịnh mấy đi nữa, nếu như không có loại chiến thuật phối hợp này của Đông Tần, mình vẫn có hi vọng đoạt được Tiên Cảnh.
Lúc này, Tô Kính lập tức chuyển đổi ý nghĩ. Có lẽ mình chắc hẳn là đối phó với Nguyệt Cung ở đây trước.
Bởi vì đội quân của những bộ lạc trên mặt đất này có thể từ từ diệt trừ. Nguyệt Cung mới là lực lượng chân chính khống chế thế giới này. Lâu đời nhất chắc hẳn là chủ nhân Nguyệt Cung, ít nhất là mạnh mẽ hơn Luyện Khí Sĩ của Vô Niệm rất nhiều. Muốn khống chế một nửa vị diện, không có cảnh giới trên Kim Đan thất trọng, căn bản là không thể nào làm được.
Lực lượng đỉnh phong của vị diện hoàn chỉnh, là Kim Đan cửu trọng. Lực lượng đỉnh phong của nửa vị diện, là Kim Đan bát trọng. Đây là lời hoàng đế đã nói với Tô Kính. Tô Kính vẫn ghi nhớ ở trong lòng.
Nếu như Nguyệt Cung không có lực lượng trên Kim Đan thất trọng, tất nhiên sẽ bị cường giả sinh ra ở Tiên Cảnh nhìn thấu nội tình. Về phần hiện tại, cường giả Tiên Cảnh, không nghe lời, khẳng định đã sớm bị Nguyệt Cung chém giết.
Thoạt nhìn, ở đây không phải là thế giới đạo thuật thuần túy, có thần đạo ảnh hưởng. Người nơi này tự xưng là tiên nhân trong Nguyệt Cung, khẳng định cũng phải hấp thu lực lượng tín ngưỡng.
Lần trước, mình còn nghe được một danh từ... Thánh nữ.
Nghĩ tới đây, Tô Kính khống chế hai khôi lỗi cuối cùng tự bạo, sau đó lệnhcho nữ quan ác ma tản ra, đánh tiếng với Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đi qua. Hắn nhìn hai người nói:
- Các ngươi cũng thấy được chứ?
- Ừ, bộ đội nắm giữ đạo khí, còn bị ngươi đánh bại. Thật sự...
Đường Hà cũng không biết nói cái gì cho phải. Món đạo khí kia, hắn cũng cảm giác đặc biệt nguy hiểm. Không ngờ lại phân phối cho một chiến sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
Cây trường thương này đặt ở trong gia tộc Đường gia của mình, cũng là đồ chỉ có trưởng lão mới có thể sử dụng.
- Không phải như thế.
Mộ Ngân Mâu hình như biết mọi người đang suy nghĩ gì, nói:
- Trong thanh trường thương này, ta cảm giác được lực lượng thần đạo. Nhất định là Nguyệt Cung gì đó giở trò quỷ. Thứ này, tối đa chính là đạo khí tạp phẩm, thậm chí không phải là đạo khí.
Trong lòng Tô Kính thoáng động. Hắn là người nghe có tâm. Mặc dù mình cũng nhận thấy được lực lượng thần đạo, nhưng không nghĩ tới lực lượng thần đạo này tinh diệu như vậy.
Binh gia và Đạo Môn đều có năng lực tương tự, đem vong hồn phong thần.
Nhưng gia tăng lực lượng thần đạo cho trang bị, thông thường lực lượng nâng cao có hạn. Mà trong Tiên Cảnh này, Nguyệt Cung gia tăng lực lượng cho vũ khí hạ giới, không ngờ có thể đạt được trình độ kinh khủng như vậy.
Loại thủ đoạn này, nếu để cho mình nhận thì tốt rồi.
Binh gia của mình có thể thành thần. Sau khi thành thần, phong thần chưa chắc đã phải đối mặt với vong hồn, cũng có thể phong thần cho thủ hạ vô vọng trường sinh. Chỉ cần mình có đầy đủ quyền hạn pháp tắc Thiên Đạo cao.
Nhưng người sau khi thành thần, lực chiến đấu chưa chắc đã tăng cao được bao nhiêu. Trên trang bị còn có chút vấn đề. Thời gian vốn làm phàm nhân, sử dụng trang bị, cũng không thích hợp cho người phong thần nữa.
Nếu như mình nhận được loại biện pháp gia tăng thần lực này, có thể có thêm một nhóm thủ hạ cấp Thần.
Đây chính là tri thức tài phú tương đối quan trọng. Không biết Mộ Ngân Mâu và Đường Hà sẽ nghĩ như thế nào?
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu đều không có quá để ý tới loại năng lực này. Bọn họ cũng không có ý định phong thần cho người khác. Phong thần trong Đạo Môn, nhất định là đối mặt với vong hồn. Không giống như là đệ tử Binh gia, thân thể thành thần.
Hai người kia đối với tri thức
gia tăng lực lượng thần đạo không quá cảm thấy hứng thú.
Có lẽ, thế giới Tiên Cảnh này trời sinh chính là chuẩn bị cho mình. Khẳng định cũng có không ít Luyện Khí Sĩ trong Đông Tần biết bí pháp Binh Gia. Nhưng có thể có truyền thừa như mình vậy, nhất định là sẽ không xuất hiện người thứ hai. Nếu không, Lâm Hoành Sơn cũng sẽ biết được.
Người không đạt được cấp bậc này của mình, cho dù học được một chút biện pháp Binh gia, cũng không có năng lực phong thần. Mình mắt thấy sẽ tu luyện ra Thiên Địa Luân, thậm chí còn kết thành Kim Đan trước. Một khi nắm giữ Thiên Địa Luân, vậy đối với khống chế thần lực của Binh gia lập tức trở nên hiện thực.
Đối với mình mà nói, đây cũng là một điểm mấu chốt để nâng cao lực lượng của Nghịch Lân Mâu.
Một thân trang bị này của mình đều có thể lại một lần nữa tiến hóa thành một chỉnh thể. Ở trong điển tịch của đệ tử Binh gia, loại vũ khí này là một bộ.
- Chúng ta cố gắng hết mức sát thương những người này. Hơn mười vạn, không có khả năng là số lượng nhỏ.
- Không dự định. Đều tiêu diệt tất cả bọn họ sao?
Trong tay Đường Hà lại có Thần Đan xuất hiện. Trong hơn mười vạn người này, cường giả Kim Đan cũng mới mười mấy người. Không có một người nào có lực lượng đạt được mức độ như hắn. Chỉ cần hắn tiêu diệt những cường giả Kim Đan, vậy hơn mười vạn đội quân bình thường còn dư lại, không thể nào là đối thủ vô vọng đạo binh của hắn, Tô Kính bên kia còn có một trăm nữ quan ác ma.
- Không, đều tiêu diệt, Nguyệt Cung nhất định sẽ lập tức ra tay. Chúng ta giết chết ba tới năm vạn người của bọn họ rồi bỏ chạy thôi. May mà pháo đài ở đây cũng không vật gì có giá trị.
Tô Kính thiết kế một mục tiêu chiến lược. Mộ Ngân Mâu không buông tha hỏi:
- Vậy sau này, chúng ta qua, không có khả năng chỉ vì thăm dò một chút đường đi.
- Đi giải quyết người phía trên. Bốn người chúng ta cần phải nắm chắc có thể đối phó được với người khổng lồ bị thương?
Tô Kính hỏi.
- Nếu như đại pháo ngũ hành có thể đánh trúng hắn, cũng không có vấn đề gì.
Đường Hà trả lời, hắn nhìn ra, người khổng lồ kia không vượt quá Kim Đan thất trọng. Nói vậy, đại pháo ngũ hành bắn trúng hắn, tất nhiên dẫn đến thực lực của người khổng lồ giảm xuống một cấp bậc. Thần Long Đan của mình có thể giết chết hắn.
Thần Đan sẽ không tổn hại, trừ phi mình chết. Cho dù mình tử vong. Thần Đan này cũng sẽ bay trở về Vẫn Tinh Hải. Đan thai cường hãn, lực lượng của thế giới này căn bản không thể nào hủy diệt được.
- Cho nên, lần này chúng ta chiến đấu, không thể chết người, vô vọng đạo binh của ngươi, nữ quan ác ma của ta đều phải bảo tồn thực lực, phải sử dụng ở trong di tích Vũ Thánh. Hiện tại các ngươi vẫn cảm thấy, mục tiêu của ta đặt ra có hơi thấp sao?
Đường Hà ngây ra một lúc, lắc đầu, nói:
- Suy nghĩ của ngươi, rất quái dị. Thế nào lại quay đầu đi đối phó di tích Vũ Thánh?