Ban đầu, hắn vốn cho rằng chiến sĩ tu luyện tới cảnh giới kia, không có khả năng lấy mạng đổi mạng. Chuyện ngày hôm nay, cho hắn một giáo huấn đặc biệt sâu sắc.
Ở đế quốc Tà Thần, đừng nói là Kim Đan tứ trọng, chính là tà thuật sư Kim Đan bát trọng, Tà Thần bảo hắn đi chết, chỉ sợ cũng là không có lựa chọn.
Nếu như mình còn theo thói quen có loại tư duy này, sớm hay muộn sẽ bị quan niệm truyền thống hại chết.
Đừng nói là ở quốc gia Tà Thần, chính là ở Đông Tần, cũng sẽ có cực kỳ ít tồn tại như vậy. Tuy rằng tu thành Kim Đan, cũng sẽ vì người của hắn tử chiến không lùi.
Ví dụ như Tiêu Diêu Tam Sơn cũng là loại người như vậy.
Chiến sĩ này chết trận, không có thống soái, tàn binh bại tướng của Tiên Cảnh cuối cùng tan vỡ. Đường Hà lạnh lùng chỉ huy thần long, đi về phía trước. Thần long phun ra từng hỏa diễm xuống, giống như một bình trang bị lớn khổng lồ chứa đầy đủ xăng, căn bản cũng không ngừng lại.
Phản kích gì, ở trong lửa cháy mạnh đều chỉ là vô dụng. Cho dù là cường giả Kim Đan, bị lửa cháy mạnh này đốt cháy ở trên thân thể, cũng trực tiếp hóa thành tro tàn.
Lực lượng của Kim Đan Tiên Cảnh không phải do bản thân tu luyện ra được, lĩnh vực tương đối yếu đuối. Trên người cơ bản đều là trang bị đẳng cấp pháp bảo. Pháp khí hoặc đạo khí, cho dù có, cũng là kết quả thần lực gia tăng.
Ở dưới thần long lực lượng Kim Đan tứ trọng, tất cả đều bị đánh quay về nguyên hình.
Nhìn Đường Hà thản nhiên tiné về phía trước, Tô Kính không biết thu thập tâm tình của mình như thế nào. Cái đó và chiến đấu trên địa cầu khác nhau. Cũng không giống với cảnh nội chiến của Thần Châu. Ở bên trong vị diện này, Luyện Khí Sĩ khôi phục lại khuôn mặt vốn có.
Cá lớn nuốt cá bé. Người yếu, ngay cả quyền lực sinh tồn cũng không có.
Nếu như chiến sĩ này không phải tập kích về phía mình, mình còn có thể có thể thu nhận một ít tù binh. Nhưng hiện tại lại không cần nữa. Tô Kính dứt khoát thả bộ xương khô thần binh khôi lỗi ra, lệnh cho nó đi bắt vong hồn. Hắn hy vọng có thể từ trong vong hồn, thu thập được đủ tin tức.
Thu thập tin tức ở trên phương diện linh hồn mặt là chân thật nhất. Nhưng cho tới nay cũng không chiếm được thứ hoàn chỉnh, toàn bộ là chỉ là mảnh nhỏ ký ức. Tô Kính cần giao những mảnh nhỏ ký ức này cho Thần Lâm xử lý, mới có thể có được một ít tư liệu tương đối hoàn chỉnh.
Đây cũng là chuyện không có cách nào khác. Binh sĩ bình thường đẳng cấp thấp, sẽ không biết điều mình muốn. Luyện Khí Sĩ đẳng cấp cao, mình cũng không muốn lại n gần.
Con xúc xắc vận mệnh quá tà môn. Một khi không phải đang chiếu cố mình, cho dù là một kẻ địch kỳ Tiên Thiên, cũng có thể tạo thành uy hiếp tính mạng cho mình.
Không biết làm thế nào, lại có khả năng lấy được con xúc xắc vận mệnh từ trong cờ Bạch Hổ ra.
Lúc này còn không cần thiết để làm như vậy. Bởi vì bản thân cờ Bạch Hổ là do Vũ Thánh chế luyện ra. Sau khi con xúc xắc vận mệnh đi vào, nhân quả giữa Vũ Thánh và cờ Bạch Hổ này bị trộn lẫn quá sức. Chắc hẳn cho dù Vũ Thánh có thủ đoạn gì ở trong cờ Bạch Hổ này, cũng bị con xúc xắc vận mệnh phá hủy.
Xét tương đối mà nói, đây là chuyện tốt.
Chỉ là chiến đấu sau đó, mình không có khả năng lệnh cho bộ xương khô thần binh khôi lỗi tham gia. Vởi vì con xúc xắc vận mệnh này không bị khống chế vận chuyển, mình ngay cả nhìn thấy rõ ràng triển khai hoạt động như thế nào cũng làm không được. Nguy hiểm như vậy, đã vượt qua năng lực
chịu đựng của Tô Kính.
Hắn lại chỉ huy hai đội quân, một trăm hai mươi vạn binh sĩ. Còn có hơn mười vạn binh sĩ khác chiêu mộ từ Sơ Xuân Quốc và Lẫm Đông Quốc.
Một khi mình xảy ra chuyện gì, những đội quân này cũng sẽ rơi vào tay người khác. Số phận không thể biết trước được.
Cảm nhận của Đường Hà cũng tương đối chấn động. Lần đầu tiên hắn tàn sát binh sĩ ở dưới Kim Đan cảnh giới. Trước lúc đó, kẻ địch bị hắn giết chết, toàn bộ là cảnh giới Kim Đan.
Cho dù là thời điểm hắn ở cảnh giới Trúc Cơ, chưa từng làm như vậy.
Chỉ là sự vui vẻ ở trong lòng đang nói cho hắn biết. Bản thân giết chóc cũng không phải là chuyện quá khó khăn để tiếp nhận. Tất cả những điều không tốt, cũng chỉ là do thói quen tạo thành.
Đường Hà không thích loại cảm giác này. Tàn sát người yếu khiến cho tâm tình của hắn có chút chán nản.
Năm trăm đạo binh phía sau, khống chế chiến xa, bao vây tấn công ở hai bên, không cho bất cứ kẻ địch nào có thể chạy trốn. Bản thân lực lượng của vô vọng đạo binh, đương nhiên không lớn được như cảnh giới Kim Đan. Nhưng không mệt nhọc, không đau đớn, vẫn có thể chiến đấu tiếp. Chỉ cần thân thể bảo tồn độ ở ngoài 50%, trên lý thuyết đều có thể hoàn toàn sống lại.
Chỉ cần mình nguyện ý, bất kỳ một vô vọng đạo binh nào, cũng có thể ở trong chiến đấu đột nhiên phát ra lực lượng Trúc Cơ đỉnh phong. Nếu như không tiếc tổn hại đạo binh, hắn thậm chí có thể cho ba nghìn đạo binh, đều có thể đạt được mức độ này. Chí ít có thể chiến đấu ngoài hai canh giờ.
Hiện tại năm trăm vô vọng đạo binh ở trên chiến xa bắn ra. Sử dụng trọng nỏ của bọn họ, có thể chống đỡ chiến sĩ của trọng nỏ, cũng bị đạo thuật của bọn họ giết chết. Trung tâm của vô vọng đạo binh, cũng là một viên Thần Đan. Giống như là Luyện Khí Sĩ tu luyện ra được Kim Đan, bọn họ chỉ có lực giới hạn cao nhất, là Trúc Cơ đỉnh phong mà thôi.
Thần long trên bầu trời đối với chuyện binh sĩ mất đi thống suất Tiên Cảnh mà nói, căn bản là tồn tại vô địch. Rất nhiều binh sĩ bỏ xuống vũ khí, nỗ lực đầu hàng.
Nhưng thần long cũng sẽ không tiếp nhận đầu hàng, vẫn là một ngụm lửa phun ra.
Mộ Ngân Mâu cũng thở dài một tiếng. Đổi lại là nàng, sẽ không phải làm như vậy?
Tô Mộ nói:
- Đây là nửa vị diện, sinh mạng ở vị diện này cũng không đủ hoàn chỉnh. Ca, ca có thể nhìn thấy được linh hồn của bọn họ sao?
Trên Lục Đạo Thần Giám của Tô Kính, thật ra có thể chiếu rọi ra linh hồn. Hắn nhìn Tô Mộ nói:
- Linh hồn cũng không hoàn chỉnh. Nếu như ở chỗ này xây dựng Thông Thiên Tháp, còn có thể bổ sung toàn bộ cho nó. Nếu không, những người này chết, chính là hoàn toàn tiêu vong. Có lẽ Nguyệt Cung có biện pháp, tạo thành một tuần hoàn hoàn mỹ.
- Ở đây, chung quy không phải là thế giới của chúng ta.
Mộ Ngân Mâu nói.
- Không sai, nhưng đây không phải là lý do giết chóc, lý do duy nhất của chúng ta, chính là bọn họ chắn ở trước mặt của chúng ta.
Tô Kính thản nhiên nói.