- Ngươi thật đúng là quân pháp bất vị thân.
Tố Nhân Long nhìn người thanh niên tóc trắng, trong lòng sinh ra sát ý.
- Nguyên nhân chân chính, không phải là đại nghĩa gì cả. Ta sớm đã muốn giết chết hắn. Bởi vì hắn giết chết đệ đệ ta thích nhất.
Lúc này, người thanh niên tóc trắng cũng phát hiện ra được sát ý của Tố Nhân Long. Hắn ăn ngay nói thật, hình như tuyệt đối không khiếp sợ.
- Huynh đệ các ngươi, cũng đủ ngoan độc.
Tố Nhân Long nói.
- Ta muốn được gặp chủ soái của các ngươi.
Người thanh niên tóc trắng bỗng nhiên nói.
- Đi ám sát hắn sao?
Tố Nhân Long cười hỏi.
Người thanh niên tóc trắng nói:
- Làm sao có thể? Ta chỉ là hiến vật quý, đổi lấy cơ hội sống mà thôi.
- Nếu như ngươi đi ám sát hắn, ha hả... Người đâu, đưa hắn đi gặp thiếu gia.
Tố Nhân Long phân phó hai thân binh, đưa người thanh niên tóc trắng ra khỏi thành.
Hai thân binh gọi một chiếc chiến xa, áp giải người thanh niên tóc trắng lên chiến xa. Chiến xa chạy như bay ra khỏi cửa thành. Người thanh niên tóc trắng dựa vào ghế, trong lòng cũng do dự.
Hắn thực sự muốn lợi dụng cơ hội này, ám sát Tô Kính.
Nhưng đối phương nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vẫn đưa hắn đi ra. Điều này rất kỳ quái. Loại trang bị phong tỏa chân khí này, đối với mình cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Nhưng đối phương hoàn toàn tự tin. Chẳng lẽ là người điên?
Nghe giọng điệu của hắn, người được gọi là thiếu gia kia, có thể thống lĩnh đội quân khổng lồ như vậy, ở quốc gia bọn họ, là nhi tử của một nhân vật tương đối quan trọng đi?
Lấy thân phạm hiểm, thật là không khôn ngoan. Từ phía xa chỉ huy đội quân là tốt rồi. Còn đưa tồn tại nguy hiểm như mình đến bên cạnh. Đây này là có ý nghĩa gì. Cho rằng mình không dám động thủ sao?
Động thủ, mình thật sự sẽ chết. Nhưng cái mạng này của mình làm sao có thể so sánh được với chủ soái của đối phương?
Một trong hai thân binh áp giải hắn bỗng nhiên nói:
- Ngươi nếu muốn ám sát tướng quân nhà ta, vẫn buông tha đi. Hắn có rất nhiều thủ đoạn, khiến cho ngươi muốn chết cũng không thể.
- Cần gì đe dọa ta?
Người thanh niên tóc trắng mỉm cười.
- Không phải đe dọa ngươi. Tướng quân nhà ta ở bờ biển xây dựng Thông Thiên Tháp, có thể thu nạp vong hồn. Cho dù ngươi chết, cũng không có khả năng trở về trong thiên địa, linh hồn sẽ bị giam cầm, vĩnh viễn không siêu sinh.
Người thanh niên tóc trắng biến sắc. Hắn có bí pháp, có thể chuyển thế sống lại.
Mỗi lần sống lại, hắn đều có thể có trí nhớ của kiếp trước. Hơn nữa huyết mạch căn cốt đều có thể thu được sự nhảy vọt không tệ. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn không để ý tới chuyện sinh tử.
Nhưng kẻ địch có thể giam cầm linh hồn. Vậy thì thật đáng sợ.
Một người thân binh khác nói:
- Thật ra, không giết ngươi. Chính là muốn đưa ngươi qua cho tướng quân nhà ta. Để tránh ngươi chết, linh hồn lại chạy thoát.
Người thanh niên tóc trắng toát mồ hôi. Nhưng bây giờ lại tự sát? Đó không phải là bị hai tiểu binh hù chết sao.
Chạy trốn?
Trong xe chật hẹp, trốn thế nào? Thoát khỏi dây xích màu vàng trên người, còn cần thời gian một lần hít thở. Trên thùng xe có trận pháp, vẫn luôn vận chuyển. Một khi mình có động tác, nhiều nhất là kéo theo hai binh sĩ chôn cùng. Làm không tốt toàn bộ trong xe sẽ trực tiếp tràn ngập đạo thuật công kích. Mình không có cách nào trong nháy mắt triển khai lĩnh vực, sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
Ám sát, nhất định phải có tính đột phát. Mục đích của chính mình bị nhìn thấu, khả năng đắc thủ cũng rất nhỏ?
Tâm tư của người thanh niên tóc trắngcuối cùng dao động.
Thân binh kia nói với hắn:
- Ngươi xem, đạo tâm của ngươi cũng không ổn định, làm sao có thể thực hiện kế hoạch?
- Các ngươi, các ngươi chỉ là binh sĩ?
Người thanh niên tóc trắng, sử dụng giọng nói kính trọng e ngại hỏi.
- Không cần giả dạng làm như vậy. Chúng ta chỉ
là binh sĩ bình thường, hắc hắc.
Trong chớp mắt, thân thể của người thanh niên tóc trắng co lại, tính thoát khỏi gông xiềng. Ngón tay của hai thân binh một trước một sau, đặt ở trên bụng và phía sau lưng của hắn, khí tức sắc bén, đâm vào trong thân thể hắn. Hắn cảm giác đau nhức, khiến cho toàn thân hắn trên dưới trực tiếp xuất hiện một tầng mồ hôi.
Trong buồng xe, nguyên khí thiên địa trực tiếp bị vặn vẹo không còn hình dáng. Lúc này, người thanh niên tóc trắng cuối cùng cũng hết hy vọng.
Đối phương không ngờ là đệ tử Binh gia, tu luyện ra Phong Hỏa Luân. Ở khu vực không rộng rãi như vậy, Luyện Khí Sĩ dưới Kim Đan tam trọng, bị hai đệ tử Binh gia sử dụng loại thủ pháp này khống chế, cuối cùng cũng chết.
Bởi vì lúc này, mình căn bản là không có cách nào triển khai ra lĩnh vực Kim Đan. Thần binh của đối phương đã đâm vào thân thể mình. Chỉ cần khuấy động một cái rất nhỏ, bộ phận kinh mạch bên trong thân thể mình sẽ bị hủy diệt tất cả.
- Là thiếu gia nhà các ngươi lệnh cho tướng quân kia đưa ta đi qua sao?
Người thanh niên tóc trắng nhịn đau nói.
- Chắc vậy. Điều này không phải là điều chúng ta có thể biết rõ ràng.
Hai thân binh cười hì hì nói. Trên thực tế bọn họ là thân tín của Tô Kính, đặt ở chỗ Tố Nhân Long, bình thường truyền lại tin tức không thể dùng trận pháp phát sóng.
Tô Kính đã trong quân đội lựa chọn không ít người thích hợp tu luyện bí pháp Binh Gia, truyền thụ Lâm Hoành Sơn chính thống.
Những người này là đệ tử ký danh, nhưng chọn lựa so với đệ tử chân truyền còn nghiêm ngặt hơn.
Người thanh niên tóc trắng vẫn muốn nói điều gì, nhưng cảm giác đau đớn ở phía trên lưng bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là cảm giác tê dại. Người đệ tử Binh gia này thu tay lại, cười híp mắt nói:
- Ngươi tốt là tạm thời nghỉ ngơi một hồi trước, sau đó sẽ lập tức nhìn thấy tướng quân nhà chúng ta.
- Thế nào lại khiến hắn mê đi rồi. Ta còn không có chơi đủ.
Một thân binh khác đầy bất mãn nói.
- Đây là một người thông minh. Hãy để cho hắn ngất đi là được.
Thân binh động thủ lập tức bắt đầu triển khai lục soát, lấy sạch đi tất cả những thứ có thể lấy được ở trên người của người thanh niên tóc trắng.
- Ngươi chính là quá cẩn thận rồi.
- Thiếu gia nói, cẩn thận có thể dùng được thuyền vạn năm.
Trong khi nói chuyện, hai người mang theo người thanh niên tóc trắng này, xuống xe, đi tới bên trong một truyền tống trận. Một đạo hồng quang hiện lên. Sau đó bọn họ được truyền tống đến trên chiến xa của Tô Kính.
Người bên trong chiến xa tạm thời lui ra ngoài, lên một chiếc chiến xa khác. Trong xe chỉ để lại Tô đám người Kính, Đường Hà, Mộ Ngân Mâu. Tô Mộ không có ở đó. Nàng đứng thẳng ở trên không trung, nhìn chiến trường phía dưới. Ở bên cạnh nàng là hai khôi lỗi giấy.&