Không biết vì sao, tâm tình Tô Mộ của tốt hơn nhiều. Nhất là thời gian năm người ở cùng một chỗ nói chuyện với nhau, nàng cảm giác mình càng giống như là một nhân loại, mà không phải là bán yêu.
Lời nàng nói cũng dần dần nhiều hơn. Tuy rằng đều là chuyện liên quan tới xây dựng đội quân, thậm chí ngay cả vấn đề tu luyện cũng không liên quan đến. Điều này lại khiến cho nàng rất vui vẻ.
Đường Hà người này không tệ. Hắn biết Tô Mộ không có cảm giác đối với hắn, cũng không dây dưa, thậm chí không mượn cơ hội liên hợp chiến đấu để bồi dưỡng tình cảm gì cả.
Đường Hà cũng là người kiêu ngạo. Hắn ở trong đám người Đường gia thế hệ này, nói như thế nào cũng đứng trước mười. Nếu như không phải dòng chính quá nhiều, thứ hạng của hắn còn muốn sát đầu.
Đường Hà có thể có như ngày hôm nay, trên căn bản là dựa vào cố gắng của bản thân hắn mà có được. Mộ Ngân Mâu người này, bởi vì cũng có huyết thống Yêu tộc, chính nàng đối với Tô Mộ cũng có một loại cảm giác thân thiết lạ lùng.
Ở Mộ gia, bởi vì quan hệ với lão tổ Mộ Dung, không ai nhắc tới chuyện huyết mạch của nàng, nhưng có cảm giác ngăn cách, nhìn không thấy, cũng sờ không được, chỉ tồn tại ở trong lòng người.
Lần này, mọi người cahỵ trốn vẫn tính là vui vẻ. Vởi vì số lượng người hao tổn không nhiều lắm. Con cháu dẫn từ Đông Tần đến, trên cơ bản còn không có vùi đầu vào trong chiến đấu, rút lui cũng nhanh nhất.
Đệ tự Đông Tần, trên cơ bản đã không cần thử thách máu và lửa. Phần lớn đều đã từng trải mấy trận chiến dịch cực lớn, sống sót đã là lão binh.
Cho nên lần này Tô Kính đánh tiên phong đều là đội quân được chiêu mộ từ Tiên Cảnh và Sơ Xuân Quốc tới. Những binh sĩ này cũng không có cảm giác đi làm bia đỡ đạn. Đù sao Tô Kính phân phát trang bị vũ khí cho bọn họ, khiến cho bọn họ cũng không có lời gì có thể nói được.
Đường Hà nhìn Tô Kính nói:
- Lần này xảy ra sơ suất. Nê Hoàn Thành hướng này tạm thời không thể tấn công được nữa. Nếu như lại tấn công, vậy đi theo hướng đông đi.
- Ừ, hai người các ngươi đừng khách khí nữa, cùng đi đi. Ta muốn từ phía tây đánh tới đông bắc, chiếm lấy lối vào của di tích Vũ Thánh. Bên kia chỉ thành lập một tòa thành, quá không an toàn. Đế quốc Thiên Thần nếu như tập kết đội quân, muốn san bằng tòa thành này, cũng không phải là không thể làm được.
- Chúng ta muốn từ chỗ của ngươi mua chút xương cốt của động vật biển, chế tạo ra phù tiễn. Coi như ngươi dứt khoát bán cho chúng ta, cũng không thể kiếm tiền.
Hiện tại Mộ Ngân Mâu cũng đã lăn lộn thành quen, mở miệng đòi, cũng hoàn toàn không đỏ mặt.
- Làm sao có thể kiếm tiền của các nàng được?
Tô Kính kinh ngạc nói:
- Nàng nói lời này là có ý gì?
Mộ Ngân Mâu không nói gì. Tô Kính nói:
- Lần này chinh phạt Vũ Thánh Đảo, tất cả phù tiễn đều do ta tới chế tạo. Cho các ngươi cái giá, chính là tiêu hao khi chế tạo ra phù tiễn, cộng thêm tiêu tốn ở thời điểm thu mua xương cốt của động vật biển.
Đường Hà không tin, con ngươi trợn tròn, nhìn Tô Kính.
Tô Kính cười nói:
- Ta biết, Luyện Khí Sĩ chế tạo ra phù tiễn, bản thân tốn thời gian cũng là thành phẩm. Chỉ có điều thành phẩm bên ta cực thấp, xem như là chế tạo miễn phí cho các ngươi. Loại phù tiễn này tuy nói là chỉ dùng được một lần, nhưng còn có giá trị thu về. Phù tiễn thu về, lại đều thuộc về ta. Các ngươi cũng không có kỹ thuật chế tạo lại lần nữa.
- Ta đã biết.
Mộ Ngân Mâu bị những lời nói vừa rồi của Tô Kính trấn áp, lúc này mới có chút ngượng ngùng.
- Trong số quân viễn chinh Đông Tần đó, tạm
thời không có mâu thuẫn. Chí ít trước khi lên đất liền, mọi người còn có thể sống chung hòa bình. Nếu như hoàng đế bệ hạ phái người đến đây, lại không biết sẽ xảy ra xung đột gì. Chờ quay đầu lại, thời điểm ta bán phù tiễn này, các ngươi mới biết được là giá cả thế nào.
Đường Hà nói:
- Ta biết. Ngươi là muốn nhanh chóng đánh hạ Vũ Thánh Đảo. Hai chúng ta cũng cần ngươi hỗ trợ, đi cướp đoạt hai nửa vị diện. Cho nên đều là bằng hữu, ai cũng không nợ ai.
- Không sai. Ta nói cho các ngươi biết thành phẩm, các ngươi cũng nói với người ngoài.
Tô Kính suy nghĩ một chút, lại nói:
- Mặt khác, sản phẩm chế tạo ra do mô phỏng mũi tên Địa Long, ta đã nghiên cứu ra được. Có thể tạo ra một loại nỏ cứng một phát, uy lực chỉ có khoảng hai phần của mũi tên Địa Long. Giá tiền là một phần hai mươi của mũi tên Địa Long.
- Ta phải.
- Ta cũng muốn. Đúng rồi, linh kiện dễ dàng tổn hại, khẳng định không rẻ?
Mộ Ngân Mâu đặc biệt hỏi một câu. Đây là thói quen bán đồ của Tô Kính. Nhìn qua rất rẻ, nhưng thật sự tới tay, ai cũng cảm thấy đau lòng.
- Nói rõ, là giá vốn. Ta nói không phải chỉ một vũ khí, còn có một loạt đồ trang bị cần phải thay đổi. Từ giờ trở đi, ta đều sẽ lấy giá thấp nhất bán cho các ngươi. Ta không cần kiếm phần tiền này.
Hiện tại Tô Kính có Tiên Cảnh ở trong tay, cuối cùng không cần ở sống cuộc sống nghèo túng trước đó nữa.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu trầm mặc. Qua hồi lâu, Đường Hà mới mở miệng nói:
- Tô Kính, ngươi thực sự giỏi tính toán.
- Đúng vậy.
Mộ Ngân Mâu thở dài nói:
- Chỉ có điều tính toán này, ta thích.
Hai người bọn họ đều là người tâm tư sáng lạng, biết Tô Kính làm là bắt đầu trói buộc hai người ở chung một chỗ, lại cũng không phân chia ra. Năm người, năm đội quân, trên thực tế Tô Kính và công chúa Vô Ưu lại thêm Tô Mộ nữa, là một người mà. Đường Hà và Mộ Ngân Mâu tuyệt đối là không có khả năng đảo khách thành chủ.
Nói như vậy, liên minh trên thực tế Tô Kính là chủ đạo. Đã nắm giữ quyền chủ đạo, Tô Kính suy tính nhiều nhất là làm thế nào tăng cao lực chiến đấu của đội quân thủ hạ Đường Hà và Mộ Ngân Mâu.
Cho bọn họ vũ khí tốt nhất, tiêu chuẩn tương đồng với mình, giá tiền thấp nhất. Cứ như vậy, sau này đám người Đường Hà cũng không tìm được đồng minh tốt như vậy nữa.
Đường Hà và Mộ Ngân Mâu có được vũ khí, được huấn luyện, tổn thất binh sĩ sẽ giảm xuống rất nhiều. Xét về lâu dài có thể thấy, đây là biện pháp tốt để bảo vệ minh hữu. Tiết kiệm được tài nguyên, năm người có thể tiếp tục mở rộng.
Chờ lực lượng cá nhân của năm người mở rộng đến gấp mười lần so với bây giờ, lại có khả năng chiến đấu với bất kỳ một gia tộc nào trong chín gia tộc lớn. Ở thời điểm tấn công quốc gia Tà Thần, mới có khả năng chiếm ưu thế, thu hoạch được lợi ích lớn hơn nữa.