- Thiếu gia, đó cũng là cường quân.
Ưng Dương ở sau người nói.
Tô Kính gật đầu, nói:
- Vừa rồi, thời điểm trong bầu trời xuất hiện binh sĩ tử linh, đội quân trên mặt đất cũng không có hỗn loạn. Người huấn luyện đều có công lao. Phải ban thưởng.
- Không chỉ như vậy. Những binh lính này đặc biệt dũng cảm. So với lần chiến đấu trước đó đã hoàn toàn khác hẳn. Thiếu gia ngài xem.
Thị lực của Ưng Dương đã gần với Tô Kính. Ngón tay hắn chỉ chính là những kẻ địch cuối cùng còn chống cự kia đang ném mạnh đoản mâu. Trọng bộ binh của Tô Kính giơ lá chắn xông lên, bước chân trầm ổn.
Những trọng bộ binh mang tấm lá chắn bị ném trúng, mỗi người lăn lộn ở trên mặt đất, thực lực yếu kém, thậm chí xương cánh tay cũng gãy.
Những người bên cạnh, gương mặt trầm như nước, kiên định đi về phía trước, ép tất cả kỵ binh cầm đoản mâu đến góc chết. Phía sau nữa chính là trọng kỵ của Tô Kính. Những thanh trường cao cực lớn vung vẩy, cả người lẫn ngựa đều có thể chém nát.
Cuối cùng đã thành hình!
Tô Kính nhìn những binh lính này, trong lòng vui mừng. So với thời điểm đánh hạ được Vũ Thánh Đảo, hắn vẫn vui mừng hơn rất nhiều. Chờ sau khi trải qua chiến dịch ở ba đảo Địa Ngục này, những binh sĩ này đã có thể trở thành tồn tại giống như sĩ quan. Mỗi người chí ít có thể thống lĩnh mười tiểu đội.
Trên thế giới này, mọi người trên cơ bản đều biết chữ. Tất cả mọi người đều có kinh nghiệm đọc sách, chỉ là thời gian dài ngắn khác nhau, trình độ văn hóa có phân chai cao thấp, nhưng người mù chữ là hiếm thấy.
Trên phương diện huấn luyện, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Những binh sĩ này làm quen với các trang bị kiểu mới cũng đủ nhanh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tô Kính có thể nhiều lần thay đổi trang phục.
Tô Kính lần thứ hai ra lệnh. Hai doanh khác bắt đầu tiến công về phía tay phải. Ở phương hướng kia có một pháo đài, có khoảng chừng hơn hai ngàn kẻ địch. Phạm vi diện tích của pháo đài là hơn hai trăm trượng. Hơn hai ngàn binh sĩ, phân nửa ở phía ngoài pháo đài, hiện tại đang lùi về phía bên trong pháo đài.
Tô Kính cười. Công binh đã xây dựng pháo đài. Chờ sau khi đặt lên hơn mười khẩu ma tinh pháo, pháo đài cũng sẽ không tồn tại nữa.
Một nhóm kỵ binh cuối cùng được chiêu mộ từ Tiên Cảnh nhảy lên trên con rắn mối năm màu đi theo quân đội, tiến về phía pháo đài.
Ở hướng phía bên trái tay còn có hơn một ngàn kẻ địch, tập trung ở một chỗ doanh địa. Phòng ngự của đảo chậu này thật sự bình thường. Phần lớn quân đội đều đang bố trì phòng ngự ở phía hải cảng. Phía sau bởi vì có dãy núi cao lớn, số lượng quân trấn giữ ở đây cực nhỏ.
Ở phương hướng này thật ra có mấy nhà kho. Tô Kính lại không có hứng thú đi cướp đoạt. Ba đảo Địa Ngục cũng lớn như vậy, sau khi đánh hạ, nhà kho gì đó đều là của mình.
Tám vạn đại quân chia làm hai đường, tự mình tiến công. Sau một canh giờ, kẻ địch hoàn toàn bị tiêu diệt.
Khuyển Thập Lang ở sau lưng Tô Kính, thấy Tô Kính cho hắn sắc mặt không tốt, chỉ có thể nhỏ giọng nói:
- Thiếu gia, ta là không nhịn nổi.
- Ngươi nhiều nước tiểu như vậy sao?
Tô Kính không nhịn được nói.
- Đương nhiên, uống nước uống nhiều.
- Chính ngươi không khống chế được một chút sao?
- Thiếu gia, chó có ba cái vội!
- Ta thấy, hiệu quả cũng không tệ lắm.
Khuyển Thập Lang nhất thời mặt mày giống như hoa, cười giống như một đóa hoa cúc thối. Nhưng hắn không nghĩ tới, Tô Kính bỗng nhiên nói:
- Rút máu đối với ngươi không tốt. Tích lại chút nước tiểu chó, chắc hẳn không phải là vấn đề. Sau này mỗi ngày, đều phải tích lại cho ta một thùng. Một thùng tiêu chuẩn của lục quân, đã hiểu rõ chưa?
Ưng Dương cười to. Khuyển Thập Lang trợn
mắt há hốc mồm.
- Thiếu gia, ta sai rồi!
- Ngươi thật sự sai. Sớm biết có loại năng lực này, ngươi cũng không nói. Hừ, thật không biết, trên người ngươi còn có thứ gì, ta không biết.
Lúc này Khuyển Thập Lang ghé vào dưới chân Tô Kính, ôm lấy giày của Tô Kính, khóc lớn.
- Thiếu gia, thiếu gia không thể đối xử với ta như thế dk! Đáng thương cho một tiểu yêu không ai muốn như ta. Ta...
Ầm!
Ưng Dương nhân cơ hội một cước đá vào trên bụng của Khuyển Thập Lang, cắt ngang lời của hắn nói.
- Ngươi là đại yêu, có chút phong độ có được hay không?
Khuyển Thập Lang ôm bụng, ngồi xuống, trợn mắt nói:
- Cần phong độ làm cái gì? Còn không bằng một đống phân!
- Rất tốt. Ngươi tu luyện ra yêu đan, liền không để ta vào trong mắt, đúng không?
Trên mặt Ưng Dương nhất thời lạnh như băng. Khuyển Thập Lang nhất thời bị dọa.
Bản thân Ưng Dương cũng có yêu đan, cũng là đại yêu. Khác nhau chính là, hắn học tập đạo giết chóc của Phó Thanh Sơn. Thật sự đánh nhau, hắn chỉ có thể dựa vào vận khí.
Hơn nữa, khí chất của Ưng Dương phối hợp với đạo giết chóc lại cực kỳ hoàn mỹ, tản ra khí tức, khiến cho bắp chân của hắn có chút cảm giác bị rút gân.
Các yêu loại khác gặp phải Khuyển Thập Lang, phần lớn là sẽ bị kìm chế. Nhưng Ưng Dương lại khác. Suy nghĩ của gia hỏa đáng chết kia rất kiêu ngạo. Nếu như đánh nhau, chỉ sợ hắn sẽ liều mạng!
Khuyển Thập Lang lăn một vòng trên mặt đất, bỏ chạy đến phía sau Tô Kính, núp vào.
- Thôi đi, Ưng Dương. Ta thấy hắn là không đổi được.
- Không phải thiếu gia.
Khuyển Thập Lang lại ló đầu ra, nhìn Tô Kính nói:
- Thật ra ta đây không tính là l khuyết điểm.
- Vì sao?
- Các ngươi nhìn như ta vậy, tối đa là thấy tâm phiền. Nhưng kẻ địch nhìn thấy, sẽ phát điên. Từ điểm kia, suy nghĩ tới kết quả, ta dù không có đáng tin cậy, cũng có giá trị.
Khuyển Thập Lang nói, khiến Tô Kính bất đắc dĩ. Trên mặt Ưng Dương cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa.
- Ai, có phải là ngươi ở Lôi Sơi, đã bị cái gì kích thích hay không?
- Chính là ăn một con thỏ, cũng không có gì đáng lo.
Khuyển Thập Lang lộ ra bộ dạng vô lại. Ưng Dương lại thấy trong mắt hắn có hồng quang tản đi, khóe mắt cũng ướt át.
Hóa ra, con thỏ yêu kia lại vẫn ở trong lòng của hắn. Nếu như như vậy, đã không thể hy vọng thành tựu Yêu Vương. Chỉ là Khuyển Thập Lang làm sao có thể quên?
Ưng Dương biết, tính cách của Khuyển Thập Lang có chút nhu nhược. Nếu không, thành tựu của hắn sẽ cao hơn mình.
- Có lẽ. Nên ngươi tìm một người tới cho ta.
Tô Kính nói.
- Thiếu gia, ta là công!
Khuyển Thập Lang đứng lên, lui về phía sau.
- Như nhau. Chờ quay đầu lại, chúng ta đánh hạ được nhiều địa phương. Ta phong cho ngươi vài toà núi, cho ngươi làm Sơn đại vương, thu mấy tiểu yêu làm thiếp phòng, cũng không tệ.