Đặc biệt trong tiểu thế giới địa phủ nhiều quỷ vật am hiểu trực tiếp công kích linh hồn. Tô Tuyết được La Hán xá lợi, Tô Kính thì có Lục Đạo Thần Giám, giảm thấp độ nguy hiểm rất nhiều.
Nguyên Thùy Vũ nói:
- Đi theo ta.
Nguyên Thùy Vũ nhảy xuống dưới vách vực, vũ y giang rộng như con chim lớn lao xuống đất.
Tô Linh liếc qua Tô Kính và Tô Tuyết.
Tô Kính nói:
- Bách Quỷ Dạ Hành Y này có thể bay lượn trong tiểu thế giới địa phủ, La Hán xá lợi sẽ không để Tô Tuyết té chết.
Nói rồi Tô Kính nhảy xuống vách vực theo Nguyên Thùy Vũ.
Bách Quỷ Dạ Hành Y mở ra, nó như máy bay lượn một người mà Tô Kính từng nghiên cứu chế tạo. Loại máy bay lượn một người có thể cho một binh sĩ từ máy bay nhảy xuống an toàn bay xuống đất.
Cảm giác khá giống Bách Quỷ Dạ Hành Y, Tô Kính cẩn thận cảm nhận Bách Quỷ Dạ Hành Y mở ra không quá lớn, hắn như con bọ cánh cứng. Đạo y phát ra lực lượng giống máy bay lượn một người, có sức nổi nhẹ, Tô Kính lao nhanh xuống trong không khí, có thể cảm giác dòng khí ma sát phát ra tiếng gió.
Cảm giác rất kích thích, siêu kích thích. Từ vách vực đến mặt đất cao hơn tám mươi thước, Tô Kính lao xuống cách mặt đất gần mười thước mới điều động chân khí đưa vào Bách Quỷ Dạ Hành Y.
Tô Kính ở giữa chừng không trung rơi chậm lại, hai tay áo bay phần phật.
Rầm!
Tô Kính xoay người hai chân đạp đất, mặt đất truyền đến lực phản chấn dù là kiếp trước hắn cũng có thể chịu được.
Làm sao mới chế tạo ra thứ giống máy bay lượn một người? Tô Kính thầm nghĩ, binh sĩ trên chiến hạm bay muốn đáp xuống đất trước tiên phải để chiến hạm hạ xuống, đây là một khuyết điểm đối với việc điều động chiến trường.
Tô Kính muốn chế tạo cỗ máy bay cách mặt đất ít nhất mười trượng, hoặc nên nói là máy vận binh bay. Đế quốc cũng có thứ này nhưng ý tưởng thiết kế không giống.
Chiến xa bay của đế quốc rất tốn tiền, chỉ thua chiến hạm bay.
Tài lực mạnh như đế quốc chỉ chế tạo tám chiến hạm bay, chiến xa phù không chưa đến một trăm cái. Không thể nào lấy mấy thứ này tấn công quốc gia Tà Thần được.
Tô Kính cần một phương tiện giao thông có thể xuyên qua địa hình phức tạp mà không phải cỗ máy công thành. Thứ này bay được là tốt rồi, không cần phòng ngự, đến nơi binh sĩ tự nhảy xuống.
Binh sĩ đế quốc ở độ cao năm trượng tức là khoảng mười một, hai thước có thể mặc trọng giáp an toàn nhảy xuống. Chỉ cần thời gian bay chưa đến ba giây độ cao an toàn đáp xuống có thể nâng lên trên mười trượng.
Nhưng trừ Bách Quỷ Dạ Hành Y ra Tô Kính chưa nghe nói trang bị của đạo phái nào cho người năng lực bay lượn.
Tô Linh ở phía sau cũng đáp xuống đất, gã và Tô Kiến ngay từ đầu phát ra chân khí nên bay tiêu sái tự nhiên.
Tô Kính ngước nhìn Tô Tuyết đứng bên mép vực, nói:
- Nhảy đi, không té chết đâu!
Độ cao hơn tám mươi thước đối với luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ đúng là không té chết được, nhưng không có trang bị đặc biệt bảo vệ người mà nhảy xuống thì chắc chắn sẽ bị thương.
Tô Tuyết cắn răng nhảy lên, ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu nàng, người nàng như đạn pháo lao xuống đất.
Tô Kính định đón nàng nhưng bị ánh sáng đẩy liên tục lui mấy bước, suýt té ngã.
Nguyên Thùy Vũ cười to bảo:
- Trong địa phủ cũng dám sử dụng phật quang, thật là uy vũ!
Ầm vang Tô Tuyết đã đáp xuống, mặt đất bị nàng giẫm cái hố to đường kính ba thước. mặt Tô Tuyết đỏ rực, không phải bị thương mà xấu hổ vì bị ghẹo.
La Hán xá lợi tự động hộ thể, nàng còn đưa chân khí vào nên gây ra kinh thiên động địa. Mặt đất phía xa có một vũng bùn, mấy trăm
bàn tay ghê tởm thò lên, không biết là quỷ vật gì sắp bò khỏi mặt đất.
Đó là thứ bị Tô Tuyết hấp dẫn ra, nếu nàng không căng thẳng như thế thì đám quỷ vật đã ngoan ngoãn ngủ say dưới lòng đất.
- Trong địa phủ chân khí rất quý giá, mấy người lấy binh khí đi.
Nguyên Thùy Vũ xoay người, tay cầm bạch cốt trường kiếm đưa ra sau. Tô Kính vội dùng ngón tay chấm chu sa vẽ phù văn lên thân kiếm. Lần này Tô Kính học khôn chỉ dùng chút lực lượng thần thức dẫn động chân khí, chặt chẽ khắc ấn chu sa lên thân kiếm.
Vẽ phù văn xong Tô Kính cũng lấy Khổng Tước Mâu ra.
Tô Linh cầm vũ khí là đoản đao màu xám, tay Tô Kiến cầm roi mềm dài hơn ba trượng, phía đầu roi vị trí dài hơn ba trượng mọc đầy gai đỏ thẫm.
Tô Tuyết dứt khoát lấy phi kiếm mới có được ra để nó xoay quanh sau đầu.
Dưới mặt đất phương xa đã có mấy chục quỷ vật bò ra khỏi bùn lầy. Tô Kính nhìn hình dạng đám quỷ vật, hắn cảm giác ớn lạnh.
Đó là một đám quỷ vật hình người, cái đầu to đùng, da khô nứt dán chặt thân thể gầy đét, lông thưa thớt.
Đây chính là ngạ quỷ sao? Mỗi con ngạ quỷ lê cái bụng to, răng như bánh răng sắc bén, bàn tay rất to, lông trên mu bàn tay dính bết vào nhau như tấm thảm rách nát. Mắt ngạ quỷ màu tím đỏ, không có con ngươi. Mũi xẹp lép dán trên mặt, lỗ mũi to đùng, mỗi con hít mạnh phát ra tiếng hồng hộc.
Không biết là con quỷ vật nào nói:
- Đói quá...
Càng nhiều ngạ quỷ bò lên từ lòng đất, chúng nó huơ tay như muốn bắt lấy cái gì để ăn.
Đói quá!
Đói quá đói...
Thanh âm càng lúc càng nhiều, càng vang dội. Mấy chục con ngạ quỷ nhìn hướng Tô Tuyết, ánh sáng xá lợi quá rực rỡ trong địa phủ.
Giọng Nguyên Thùy Vũ lạnh lùng không tình cảm:
- Chúng nó có đồ ăn nhưng ăn gì cũng không thấy no.
Tô Kính nghe ra sự ghét bỏ trong giọng nói.
Những con ngạ quỷ lúc còn sống đã tạo tội nghiệt gì mà phải chịu đau đớn vĩnh hằng như vậy?
Cảm giác đói bụng bị phóng đại vô số lần, ăn cỡ nào cũng không no. Nghe thì tốt hơn núi đao chảo dầu nhiều, nhưng người chịu đói rồi mới biết khi cơn đói vượt qua giới hạn nhất định thì ngươi sẽ ăn luôn vật nuôi của mình, khi mức độ đói thêm nấc nữa ngươi sẽ ăn thịt người.
Lúc đói đến tột độ không còn gì có thể trói buộc ác ma trong lòng ngươi, dù người thân xuất hiện trước mặt cũng táp luôn.
Ngạ quỷ trong Ngạ Quỷ ngục phải chịu đau khổ như vậy, vĩnh viễn không cách nào lấp đầy bụng.
Số lượng ngạ quỷ nhiều hơn trong tưởng tượng, Tô Kính thấy ngạ quỷ chui lên khỏi mặt đất có một số bụng xệ tới gó chân, hình dạng vừa đáng sợ vừa đáng thương.
Nguyên Thùy Vũ lẩm bẩm:
- Thật là xui xẻo!
Nguyên Thùy Vũ cầm bạch cốt trường kiếm đi tới trước.
Mấy chục con ngạ quỷ bỗng chạy nhanh về phía Tô Tuyết, Nguyên Thùy Vũ như không tồn tại trong mắt chúng.
Xá lợi trên đỉnh đầu Tô Tuyết tựa như cơm, thịt mỡ thơm nức.